“Này, ngươi thấy tình huống tên kia thế nào, Vô đại nhân?” Câu hỏi tò mò đầy lơ đãng này của Mỹ Đỗ Toa vừa ra, cả khu vực khách quý đều đồng loạt dồn ánh mắt về phía Tiêu Thiên muốn xem thử đáp án hắn đưa ra sẽ là gì. Và câu trả lời cuối cùng của Tiêu Thiên là… “Hắn có vấn đề hay không, thực sự quan trọng như vậy sao?” ...không có câu trả lời, ngược lại có một câu hỏi. Đang lúc cả đám người đều một mặt dấu chấm hỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đầy nghi hoặc, Tiêu Thiên lại nói tiếp. “Nếu kẻ dưới kia thực sự là thiếu niên thiên tài và thắng được quán quân đại hội năm nay bằng thực lực bản thân, điều đó nói rõ Gia Mã Đế Quốc các ngươi tụt hậu so với nước láng giềng rồi. Ta hiểu rằng việc để một kẻ xuất thân từ vùng đất Độc Sư thắng cuộc thi Luyện Dược Sư do nước mình tổ chức là một vấn đề chính trị - ngoại giao vô cùng quan trọng, gọi đại sự trong đại sự cũng không hề sai. Nhưng suy cho cùng thì thể diện là chuyện nhỏ, tương lai quốc gia mới là chuyện lớn a. Thay vì lo lắng bị mất mặt trước dư luận, các ngươi những kẻ được xem là chưởng khống giả này nên quan tâm tới việc phát triển thế hệ trẻ hơn đi. Còn như hắn là lão quái vật dùng thủ đoạn không minh bạch trà trộn vào phá bĩnh đại hội, vậy thì cứ để cho hắn cười trước đi cũng có sao đâu. Đến lúc trao giải quán quân, các ngươi tại chỗ vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mấy ngàn thí sinh và mấy chục ngàn khán giả, sau đó cười lớn tuyên bố giải thưởng thuộc về người có thành tích tốt thứ hai, đồng thời đánh cho kẻ phạm quy kia một trận là được rồi. Vừa không mất danh tiếng, không mất giải thưởng, lại còn vừa nhân cơ hội này trực tiếp đánh phế một lão quái vật của nước láng giềng, đồng thời gián tiếp vả mặt bọn họ mà bản thân vẫn chiếm lý. Kết cục thế nào các ngươi cũng là người cười cuối cùng, lo lắng nhiều chuyện như vậy để làm gì?” “...” Không ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Tiêu Thiên, bởi vì mọi người đều biết hắn đã tự trả lời câu hỏi của chính mình rồi. Đối phương có tài, các ngươi thua để nhận ra vấn đề của chính mình mà sửa sai, mà tiến bộ. Dù thua, nhưng suy cho cùng vẫn là người thắng. Đối phương gian lận, các ngươi để hắn thắng trước, sau đó tại thời khắc mấu chốt tới một cái lật bàn ngoạn mục. Vừa thắng tình, vừa chiếm lý, lại vẫn giữ được của cải bỏ ra, là toàn thắng 100% . Đã làm thế nào cũng thắng, chơi làm sao cũng thắng, “bất chiến tự nhiên thành” theo đúng nghĩa đen rồi thì còn lo lắng cái mẹ gì nữa!? “Vô đại nhân nói không sai.” - Pháp Mã chắp tay cười khổ với Tiêu Thiên: “Là đám lão già chúng ta bị chút hư danh làm cho mờ mắt rồi!” “Đa tạ Vô đại nhân cảnh tỉnh!” - Gia Lão cũng đồng dạng. “Càng sống càng trở về, may mà còn Vô đại nhân mắt sáng như đuốc kịp nhìn ra vấn đề.” - Nạp Lan Kiệt khẽ lắc đầu bất đắc dĩ. “...” Rất nhanh những người khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ của mình với Tiêu Thiên, tất cả đều là cảm ơn và đa tạ. Cũng phải thôi, khi mà ngay khi nhận ra được xuất thân của đối phương, thì suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu bọn họ, rất không trùng hợp, lại là lo lắng mất thể diện, sau đó nhanh chóng diễn tiến thành nghĩ cách vạch trần hoặc đem tên kia âm thầm làm thịt đi để tránh đối mặt vấn đề một cách đầy hèn nhát. × — QUẢNG CÁO —
Ngay cả Mỹ Đỗ Toa khi đặt mình vào vị trí của đám người Pháp Mã, Gia Lão… cũng không ngoại lệ! Có thể nói, bởi vì “nhược nhục cường thực, cường giả có quyền dùng nắm đấm giải quyết vấn đề” đã ăn sâu vào trong tư tưởng của người bản địa, nên khi có vấn đề cần phải đối mặt, cách đầu tiên bọn họ cùng nhau nghĩ ra đều giống nhau, đó là… giết quách đi cho xong chuyện. Còn Tiêu Thiên, hắn đến từ một thế giới khác, mang trong đầu một hệ tư tưởng khác, nhìn đời bằng một nhân sinh quan khác, nên cách hắn tiếp cận vấn đề cũng hoàn toàn khác với đám người được gọi là “cao tầng” và “cường giả” xung quanh. Sau này hắn có bị đồng hóa hay không? - Thời gian sẽ trả lời. Còn ở thời điểm hiện tại, ít nhất thì hắn vẫn còn đang giữ được cái đầu lạnh và góc nhìn rộng lớn hơn những kẻ khác nhiều lắm. “Được rồi, nếu tất cả mọi người đã hoàn thành kiểm tra, vậy thì vòng thi thứ hai tiếp tục.” - Gác lại tâm sự ngổn ngang trong lòng, ánh mắt khẽ đảo qua áo bào xám thần bí một lần nữa, lúc này Pháp Mã mới trầm giọng lên tiếng: “Trước hết, mời các thí sinh ấn tay vào chiếc nút màu đỏ ở bên trái bàn đá.” Nghe được âm thanh vang vọng bên tai, các thí sinh đồng loạt đưa ngón tay về phía chiếc nút màu đỏ rồi ấn xuống. Rột! Rột! Rột! Tạch! Tạch! Tạch! Theo chiếc nút bị ấn lún xuống dẫn tới một loạt những âm thanh ma sát và cơ quan hoạt động, bàn đá cũng bắt đầu động đậy. Không có tách và trượt nhiều như trước đó, lần này chỉ thấy từ giữa bàn đá cứ thế chậm rãi trồi lên một đống lớn dược liệu cùng đan phương mà thôi. “Trước mặt các ngươi bây giờ là một tấm đan phương chính quy do Luyện Dược Sư công hội chúng ta dốc hết nhân lực, hao tổn mấy tháng thời gian có được. Nội dung của vòng thi thứ hai này là các ngươi sẽ phải dựa vào đan phương cho sẵn để luyện chế đan dược thành phẩm. Quy cũ vẫn như cũ, dược liệu cho sẵn đủ để các ngươi tiến hành luyện chế hai lần. Hao tổn hết dược liệu, hoặc thời gian quy định, mà chưa có thành phẩm tính thất bại. Và đương nhiên, luyện ra thành phẩm nhưng dược tính không đủ cũng là thất bại.” Đã quen với thủ đoạn thao khống đấu khí của Pháp Mã, nhưng lần này cả khán giả, lẫn các thí sinh lại bị bất ngờ với quy tắc của vòng thi thứ hai mới được công bố này. Dựa vào đan phương luyện đan chính là cơ bản trong cơ bản đối với mọi Luyện Dược Sư a. So với vòng thi thứ nhất còn cần phải suy đoán trên kinh nghiệm, mạnh dạn phán đoán và thử nghiệm, dưới áp lực của thời gian cùng sai lầm tam trọng áp lực, có thể thấy được vòng thi thứ hai này lộ ra đơn giản hơn quá nhiều rồi. Một đại hội lớn và quan trọng như Đại hội Luyện Dược Sư, lẽ nào chỉ đến thế thôi sao? “Các ngươi có năm phút để đọc lại thật kỹ đan phương. Năm phút… bắt đầu!” Boonggggg… Theo hiệu lệnh của Pháp Mã hạ xuống và tiếng chuông quen thuộc vang lên, bốn phía khán đài lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Cùng lúc đó, các thí sinh dưới sân thi đấu cũng đồng loạt nhắm mắt để tập trung tinh thần vào đan phương, muốn xem thật, thật, thậttt… kỹ nội dung bên trong. Sự bất thường tất có yêu, bọn họ mới không tin ban tổ chức đại hội sẽ ra loại đề thi quá mức đơn giản trong một kỳ đại hội quan trọng đến như thế này đâu. Khu vực khách quý… “Này, ta nhìn đám thí sinh bên dưới ngạc nhiên với đề thi của vòng thi thứ hai như vậy, có phải là có gian trá không, Vô đại nhân?” × — QUẢNG CÁO —
...Mỹ Đỗ Toa lại một lần nữa biến Tiêu Thiên thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. “Gian trá hay không… cũng phải tùy theo người giải đề là ai.” - Dưới ánh nhìn chăm chú của đám cao tầng Đế Quốc, Tiêu Thiên nhún vai đáp: “Đối với người khác có thể là một loại đau đầu, nhưng nếu đó là tiểu Mộc nhà ta mà nói… xin lỗi, không gì hơn cái này!” Lời nói tuy không đến mức khó nghe, nhưng lại “ẩn” trong đó thể hiện một sự tự tin đến mức tự cao “vô cùng dễ thấy” từ vị trí Vô đại nhân. Mỹ Đỗ Toa không hỏi thêm, chỉ khẽ gật gù đầu nhỏ tỏ vẻ hiểu rõ. Hắn đã nói là có gian trá, tức là có gian trá; nói đối với tiểu Mộc không thành vấn đề, tức là không thành vấn đề. Biết từng đó thôi là đủ rồi, quan tâm nhiều hơn cũng vô dụng. Về phần những người khác… chỉ biết lắc đầu cười khổ chứ chẳng ai dám nói gì thêm. Dù sao chuyện chưa xảy ra, hắn thích nói nhăng nói cuội, nói chó thành mèo thế nào chẳng được, chờ khi có kết quả đi rồi tính. Năm phút nháy mắt liền qua. Boonggggg… “Thời gian đọc đề kết thúc. Hiện tại ta chính thức tuyên bố, vòng thi thứ hai của Đại hội Luyện Dược Sư lần thứ bảy, chính thức… bắt đầu!” Boonggggg… “Hoan hô!!!” “Cố lên!!!” “Gia Mã tất thắng!!!” “…” Khán đài một lần nữa bùng nổ sau hiệu lệnh và chuông lệnh từ ban tổ chức. Còn phía dưới sân, các thí sinh cũng nhanh chóng bắt tay vào phần thi của mình. Đối với các thí sinh mà nói, đề thi bỗng nhiên quá mức đơn giản đương nhiên cũng sẽ khiến nhiều người nghi ngờ. Chỉ là có vấn đề ở đâu, đại đa số bọn họ đều không thể trong thời gian năm phút đọc đề tìm ra được. Và trong bối cảnh mà cát trong chiếc đồng hồ lớn trước mặt cứ thế chảy xuống không ngừng, thì việc gác những thần hồn át thần tính kia lại để làm theo đan phương rõ ràng là quan trọng hơn. Vấn đề khác… chú ý hơn trong thời gian luyện chế một chút là được. Cứ như thế, vòng thi thứ hai chính thức bước vào khởi tranh. Và không ngoài dự đoán, với thành tích vô cùng chói mắt ở vòng thi thứ nhất, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, thì Mộc Ánh Tuyết tại trung tâm sân thi đấu, cùng áo bào xám thần bí tại vòng ngoài, ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]