“Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dẫn theo nha hoàn đi vào rừng làm gì thế? Sẽ không phải là muốn… đánh dã chiến đổi khẩu vị chứ, Tiêu Thiên?” 
Hắn đã gọi nàng Cổ tiểu thư chứng tỏ ở đây không có người ngoài. Mà đã không có người ngoài thì Huân Nhi cũng chẳng buồn gọi “tên đáng ghét” này là biểu ca nữa, cứ thẳng tên mà gọi cho bõ tức. 
Về phần tại sao Huân Nhi không chút ngần ngại xem Mộc Ánh Tuyết là nha hoàn của Tiêu Thiên, thì nguyên nhân là bởi ngày đó sau khi triệu hoán nàng tới, hắn đã sớm “tiên hạ thủ vi cường” bằng cách “vô tình hay cố ý” mang theo vị “con gái của một người bạn” này đi dạo quanh Tiêu Gia một vòng, còn không ngừng rêu rao rằng nàng bị… câm - điếc bẩm sinh, mục đích không gì khác ngoài tránh cho Huân Nhi và vị bảo tiêu kia nhìn chằm chằm. 
Khoan hãy nói, hiệu quả đúng là không tệ. 
Trừ khi được Tiêu Thiên hỏi, còn không thì Mộc Ánh Tuyết đúng là hoàn toàn không nghe, không nói như một người câm - điếc bẩm sinh chính hiệu. Chẳng thế mà sau khi nhìn trọn vẹn ba ngày, ba đêm chỉ thấy người sau im ỉm làm việc và tu luyện, “Lăng thúc thúc” liền trở về báo cáo lại cho Huân Nhi rồi lập tức tuyên bố kết thúc nhiệm vụ luôn đấy. 
“Ta mang Tuyết nhi đi đâu, làm gì là chuyện riêng của chúng ta, liên quan gì đến ngươi?” - Nói tới đây, gương mặt Tiêu Thiên khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mắt đối phương: “Mà, ngươi quan tâm chuyện giữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-dau-pha-trieu-hoan-nu-than/1665059/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.