Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau.
Phùùù...
Thở dài một hơi ổn định khí tức, Tiêu Thiên một mặt chết lặng chậm rãi đứng dậy từ trên giường để đi mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng.
Mười lăm năm trôi qua kể từ lần đầu tiên ngồi xuống tĩnh tâm thổ nạp, hắn đã sớm quen với việc “cắm chuột” cả đêm mà sáng ra thấy thanh kinh nghiệm chỉ tăng vỏn vẹn 1% rồi, nên là… không sao cả.
Tuy nhiên, hôm nay có chút khác, bởi vì…
Kéttt… kẹttt…
“Tiêu Thiên biểu ca, sớm a!”
...cửa mở ra rồi, nhưng vào phòng đầu tiên không phải nắng sớm, mà lại là… Tiêu Viêm!
Quan trọng hơn, hàng này còn mang theo một cái lồng cơm khá lớn, có vẻ như là đồ ăn sáng.
“Tiêu Viêm… biểu đệ, sớm thế này ngươi sang tìm ta… có chuyện gì không?”
Ngoài mặt thì không có quá nhiều thay đổi, nhưng trong lòng Tiêu Thiên thật sự là muốn chửi má nó.
Nếu mở cửa ra là một muội tử xinh đẹp đứng đó mỉm cười với hắn, trong tay còn cầm theo hộp đồ ăn sáng, Tiêu Thiên tự thề với lòng là sẽ ăn chay ba ngày tiếp theo để cảm ơn hồng phúc của thiên địa luôn cho nó vuông.
Thế nhưng muội tử đâu không thấy, chỉ có đứng đó một tên đực rựa pháp danh Thích Ấu Dâm với cái bản mặt thấy ghét. Quan trọng hơn, mới tối hôm qua con hàng này còn khỏa thân trước mặt mình mới cay chứ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thiên run lên một ý nghĩ...
“S-Sẽ không… không phải là bởi… bởi vì bị nhìn thấy sạch sành sanh nên… nên bắt ta chịu trách nhiệm chứ!?”
...không thể bảo là không kinh dị a!
“Hôm qua nhận một đại ân từ biểu ca ngươi, ta vẫn chưa cảm ơn.” - Vừa đáp, Tiêu Viêm vừa bày đồ ăn, thức uống ra bàn: “Sáng nay ta cố ý dặn nhà bếp chuẩn bị vài món nhắm sớm, chủ yếu là muốn cùng biểu ca uống vài chén, xem như để bày tỏ tấm lòng.”
Tiêu Thiên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn xuống món ăn, đúng là mấy món nhắm được người có nghề làm, không phải tay mơ nào đó “tự mình xuống bếp” như mấy cái phim ảnh, sách truyện ngôn tình ba xu. Điều này giúp tâm tình hắn ổn định hơn một chút.
Tuy nhiên…
“Chỉ thế thôi hả!?”
...vẫn phải hỏi lại một cái cho chắc ăn.
“Chỉ thế thôi… là sao!?” - Tiêu Viêm tỏ ra hơi khó hiểu với thái độ của Tiêu Thiên: “Bộ ngươi còn có ý kiến gì khác à?”
“À không, không có gì!” - Tiêu Thiên lập tức lắc đầu: “Ngươi có lòng thì ta có dạ thôi, dù sao có thực mới vực được đạo mà.”
Dứt lời, hắn lập tức ngồi vào bàn cùng Tiêu Viêm nhập cuộc.
Đùa giỡn, đừng nói vị biểu đệ đáng thương này không có động cơ để hạ độc, kể cả có đi nữa thì kiểu gì Hệ Thống cũng sẽ thông báo nếu thân thể ký chủ nó xảy ra vấn đề thôi, nên là… chơi đi!
Thấy Tiêu Thiên không nề hà, chẳng câu nệ gì đã đón nhận “tâm tư” của mình, Tiêu Viêm cũng an tâm hơn một phần.
×
— QUẢNG CÁO —
Đối với hắn mà nói, vị “biểu ca đáng tin” này thực sự là một dấu chấm hỏi rất lớn. Từ đẳng cấp, thủ đoạn, tới đầu óc, tính tình v.v. mọi thứ đều không có chút ấn tượng nào cho tới ngày hôm qua. Nếu có thể làm thân, biết đâu lại đào ra được bí mật gì đó hay ho không chừng.
Và cứ thế, một buổi ăn sáng đậm mùi dầu ăn… khụ, đậm mùi tình thân chậm rãi diễn ra. Cho tới khi…
“Tiêu Thiên biểu ca, ta có vấn đề này muốn hỏi thăm ý kiến của ngươi… không biết…”
…Tiêu Viêm bỗng nhiên ngập ngừng một câu như vậy.
“Đến rồi a!” - Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn tỏ ra vô cùng thân thiết: “Chuyện gì đó!? Đều là huynh đệ trong nhà, có chuyện cứ nói thẳng đi, ngại cái gì không biết?”
Đều là người trưởng thành, ai chẳng từng nghe qua chân lý “có làm thì mới có ăn, còn không làm mà muốn có ăn, thì chỉ có ăn đầu b**i, ăn c*t!” của Huấn Tổ chứ. Lại nói, “của biếu là của lo, của cho là của nợ”, người ta tự nhiên cơm bưng nước rót cho mình mà không có việc nhờ vả mới là đáng lo ấy, còn có nhờ vả là thuận lẽ tự nhiên rồi.
“Vâng! Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không lòng vòng.” - Không biết có phải lại là một tiếng “huynh đệ trong nhà” phát huy tác dụng hay không, mà mọi ngập ngừng cả trên gương mặt, lẫn trong giọng nói Tiêu Viêm đều tan biến, thay vào đó là sự dứt khoát và chắc nịch: “Tiêu Thiên biểu ca, ta muốn nhờ ngươi kèm ta tu luyện!”
Phụttt..
“Khục… khụ… khụ…”
“Tiêu Thiên biểu ca, không sao chứ?”
“Kh-Không sao… khục… mắc nghẹn… xíu… khục… không sao…”
Lát sau, mất một hồi hít sâu hai hơi, vuốt ngực hai phát, rốt cuộc thì Tiêu Thiên cũng nghẹn xuống cơn sặc vừa khiến hắn xém chút thì đi chầu ông bà, ông vải đề hỏi ngược trở lại.
“Ngươi nói… muốn ta kèm cặp ngươi tu luyện?”
“Vâng!”
“Nhưng đó là nhiệm vụ của giáo vụ và trưởng lão mà, ngươi tìm bọn họ mới có kinh nghiệm giảng dạy, tìm ta có lợi ích gì đâu?”
Lời này của Tiêu Thiên ngược lại là hoàn toàn thật lòng.
Tu luyện mười bốn, mười lăm năm mới trở thành một tên nhị tinh Đấu Giả rẻ rách, hoàn toàn là dùng cần cù bù khả năng thôi, chứ so kinh nghiệm tu luyện và nghiệp vụ giảng dạy với mấy người kia thì gọi một trời - một vực cũng không sai đâu.
Tiêu Viêm muốn trọng tu thì đi tìm bọn họ mới có hiệu quả, còn tìm Tiêu Thiên là sai rồi!
“Ta biết ngươi cũng có việc của mình, chỉ là… Tiêu Thiên biểu ca, ta cũng có nỗi khổ riêng mới phải tìm ngươi nhờ vả thôi.” - Tiêu Viêm ngửa cổ làm một hơi cạn sạch chén rượu nhỏ trong tay, sau đó thở dài thườn thượt: “Ta đã suy nghĩ cả đêm hôm qua về những gì ngươi nói lúc ở hậu sơn, sau đó mới bàng hoàng phát hiện ra, cả cái Tiêu Gia lớn như vậy, đông người như vậy, nhưng ngoài phụ thân và ngươi ra, ta chẳng tin được ai khác nữa cả.
Mà ngươi cũng biết rồi, phụ thân ta lúc nào cũng bận trăm công nghìn việc, ta cũng không muốn vì việc riêng của mình mà làm hắn phiền lòng, nên là… chỉ còn ngươi là người duy nhất giúp được ta thôi, Tiêu Thiên biểu ca.”
Vừa nói bằng giọng rưng rưng, Tiêu Viêm vừa dùng vẻ mặt tội nghiệp và ánh mắt cún con đầy cầu xin nhìn về phía Tiêu Thiên, một bộ “ngươi mà từ chối ta, ta… ta… ta kiếm khối đậu hũ đâm đầu chết cho ngươi vừa lòng!” khiến người sau xém chút thì nôn ra thức ăn nuốt vào nãy giờ.
“Nhưng ta cũng phải tu luyện a!” - Cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn đánh người và những nhờn nhợn trong dạ dày, Tiêu Thiên thở dài lắc đầu: “Nếu ngươi muốn tìm một người tin tưởng được và tình nguyện giúp đỡ ngươi tu luyện, ta đề cử Huân Nhi tiểu nha đầu…”
“Huân Nhi càng không được!” - Tiêu Viêm vậy mà thốt lên ngắt lời Tiêu Thiên: “Không phải ta không tin Huân Nhi, chỉ là việc này còn nhiều tấm màn đen chưa được lật, ta không muốn nàng bị liên lụy vào.
Tiêu Thiên biểu ca, ngươi giúp ta đi mà!”
“Không phải ta không muốn giúp, mà là ta…”
×
— QUẢNG CÁO —
“Ta sẽ trả tiền!”
“Tiền không phải vấn đề…”
“Đan dược nữa!”
“Đan dược… ể!?” - Xém chút thì Tiêu Thiên thuận đà từ chối mất cái cơ hội tốt này rồi: “Ngươi nói đan dược… là đan dược gì cơ?”
Thái độ của hắn thay đổi ra mặt nên tất nhiên không thể nào tránh được việc bị Tiêu Viêm nhận ra. Người sau cũng hiểu rằng mình đã “gãi đúng chỗ ngứa” của đối phương, vì thế lập tức vin vào đây để tiếp tục thuyết phục.
“Suốt ba năm đẳng cấp không ngừng thụt lùi, tiền bạc và đan dược có được ta đều tích góp lại chứ không dùng, tới bây giờ cũng được một con số kha khá.
Tiêu Thiên biểu ca, nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ đem tất cả mọi thứ giao lại cho ngươi, tùy ý ngươi phân phối. Được không ạ?”
Vẫn cái giọng rưng rưng ấy, vẫn vẻ mặt tội nghiệp ấy, vẫn là ánh mắt cún con cầu xin xém chút khiến Tiêu Thiên nhịn không được đánh người trước đó, nhưng sao bây giờ… nhập cảm quá!
Cái gì gọi là bị người ta lừa vẫn vui vẻ giúp họ kiếm tiền? - Chính là đây chứ đâu nữa.
Vì cái gì đẳng cấp của Hoàng Dung dừng mãi không tiến? - Do Tiêu Thiên vô dụng!
Vì cái gì tính năng mới được kích hoạt vô dụng? - Bị Tiêu Thiên liên lụy!
Làm sao để giải quyết những vấn đề đó bây giờ? - Yêu cầu Tiêu Thiên bớt vô dụng lại và ngừng liên lụy đi chứ sao!
Làm sao để “bớt vô dụng và ngừng liên lụy” đây? - Phát triển thế lực, nâng cao đẳng cấp!
Cụ thể hơn được không, chung chung quá khó hiểu lắm? - Chính là kiếm thật nhiều tiền, cắn đan lên cấp chứ gì nữa!
“Cái gì không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền” không chỉ đơn giản là một câu nói, mà nó chính là chân lý của thiên địa, pháp tắc của vũ trụ, áo nghĩa của Đạo đấy.
Có tiền rồi thì muốn thuê bảo tiêu, mua bí tịch, hay học luyện đan dược gì đó tất cả đều không thành vấn đề.
Cái gì, từng này tiền không đủ!? - Trả thêm!
Sảng khoái hay không!?
Về phần đan dược… so với tiền còn phải thiết thực hơn bội phần.
Nếu xem tu luyện là chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến tắc lùi, thì đan dược đơn giản chính là… mái chèo a!
Không có mái chèo, ngươi chèo bằng tay vẫn được, chỉ là chắc chắn sẽ mệt hơn, quả hơn thấp hơn và tốn nhiều thời gian hơn mà đích đến vẫn sẽ giới hạn hơn rất nhiều thôi.
Còn có mái chèo vào là khác ngay!
Nhanh hơn, mạnh hơn, sâu hơn… à không, không có sâu hơn. Dù sao thì, tóm cái váy lại là chỉ cần có đầy đủ đan dược, kể cả thiên phú nát như Tiêu Thiên, hay thậm chí nát hơn nữa, người ta vẫn có thể có những thành tựu đáng kể trên tu luyện được thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.