Anh thật quá đáng, bắt nạt người ta rồi bỏ đi luôn…”
Giọng nói khổ sở của cậu ta thành công ngăn chặn Chu Tuấn đang muốn rời đi. Giọng nói đó lớn cũng không lớn lắm, nhưng đủ để thu hút ánh mắt tứ phía tập trung trên người hắn.
Ăn xong còn muốn bỏ chạy, thật là vô đạo đức, nhất là với đứa trẻ xinh đẹp như vậy nữa!
Bỏ qua những ánh mắt trách móc xung quanh, Chu Tuấn nắm lấy cổ Trịnh Thiệu Đường, đẩy cậu vào sô pha. Bỗng hắn sợ rằng làm như vậy sẽ gây ra hiểu nhầm, hắn buông lỏng tay ra, oán giận nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi không quen cậu!”
Trịnh Thiệu Đường cười ngọt ngào.
“Vậy giờ làm quen một chút, tôi tên là Trịnh Thiệu Đường. Không cần nói tên anh. Chu Tuấn đúng không? Tôi nhớ rõ mà.”
“Chính là người ta vừa giúp anh giải vây, anh không cảm ơn người ta, còn đánh người ta như vậy, không phải bắt nạt thì là cái gì? Tôi nói sai sao?”
Đúng là vậy, nhưng có cần phải.. nói khó nghe thế không?
Chu Tuấn kìm nén cơn giận,hàm hồ nói.
“Cảm ơn.”
Trịnh Thiệu Đường bĩu môi, hừ một tiếng.
“Nếu không muốn thì đừng bắt ép mình nữa. Vừa rồi anh nói chuyện với cái tên sói đói kia đâu có dùng giọng điệu này. Hay là anh thích tên kia hơn? Hắn chỉ là một con trâu già, sao sánh được với cỏ non như tôi?”
Hai chữ cỏ non chạm vào vết thương của Chu Tuấn. Mấy cậu trai tươi non như vậy rất nhiều à? Trong một ngày thôi mà hắn gặp tới ba người rồi. Những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ai-nhat-hoi-yeu-them-lan-nua/166978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.