Kim Taehyung vẫn liên tục vỗ vào lưng cậu, Jungkook cứ lại giật mình khi ngủ. Chẳng biết rằng cậu đã mộng mị một giấc mơ như thế nào nhưng tay cậu vẫn đang nắm chặt, thi thoảng sẽ như thể phòng bị co người kiếm tìm lấy một thứ gì đó có thể bám víu lấy. Trán Jungkook đổ đầy mồ hôi, hơi nóng tỏa ra khắp cơ thể, khuôn mặt đỏ bừng run rẩy từng hơi thở. Không phải đã nói rằng mình về nhà kịp trước khi trời đổ cơn mưa hay sao? Jeon Jungkook cư nhiên bị sốt cao đến mức mê man như vậy, cậu chẳng quan tâm đến bản thân mình ư?
"Này"
Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng của Jungkook, được ở trong lòng hắn chính là phúc đức lớn nhất mà cậu từng ao ước. Không hẳn là vì chưa từng được ôm ấp, có điều số lần thật lòng chẳng đếm nổi trên đầu ngón tay, bởi chẳng có số lần nào trong cuộc đời Jungkook cả. Jeon Jungkook là người chủ động ôm hắn, không oán trách rằng vì sao Kim Taehyung lại không đáp lại. Bởi cậu biết, dù có đáp lại hay không đó cũng chỉ là một lời dối gạt đơn thuần mà thôi.
Hắn tách Jungkook ra khỏi mình, một omega trong kỳ phát tình lại sốt cao. Dẫu chỉ có thể ăn tinh dịch sống qua thời kỳ hiện tại, Jeon Jungkook e rằng có truyền bao nhiêu bình nước biển cũng chẳng hồi sức nổi. Nhưng bản tính cố chấp của cậu lại rất lớn, Jungkook bám mãi trên người hắn. Mặc dù vẫn đang nhắm mắt cơ mà hình như chẳng có ý định sẽ buông tay.
Hắn thở dài, với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/taekook-abo-yeu-em-kho-vay-sao/439984/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.