Bạch Phóng Vi phải ở lại trong bệnh viện để tiện theo dõi, Tại Hưởng nhìn bác sĩ treo bình nước biển lên, bởi vì lo lắng cho Doãn Kỳ ở nhà, gọi điện thoại cho bảo mẫu, không chờ nàng tỉnh lại liền đi. 
Hắn ở trong bếp đã nấu xong cơm, bưng ra đặt lên bàn, hướng về phía Doãn Kỳ đang nằm trên ghế sa lông: "Mau đến ăn cơm thôi." 
Doãn Kỳ chậm rãi đứng lên, anh ngửi thấy mùi thức ăn, quả thật có chút đói, nhưng đối mặt với Tại Hưởng, anh thủy chung vẫn có chút e dè, có chút sợ sệt không giải thích được. 
Rõ ràng người này không giống với người trưởng thành hung ác mà anh biết. 
Thân thể bọn họ dán vào nhau dây dưa ba ngày, bây giờ tin tức tố tan hết, còn lại cũng chỉ có xa lạ cùng lúng túng, ngồi cùng một chỗ cũng không có chuyện gì để nói, nhìn nhau không nói gì. 
Doãn Kỳ e dè nâng đũa lên, cúi đầu yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng trộm ngước mắt nhìn Tại Hưởng trước mặt. 
Tại Hưởng vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, không biết có phải hay không cảm nhận được tầm mắt của anh, bỗng dưng cụp mắt nở nụ cười: "Anh, có phải em rất đẹp trai không?" 
Doãn Kỳ thiếu chút nữa là rơi đũa vào trong bát. 
Tại Hưởng bị phản ứng của anh chọc cười, gắp cho anh miếng thịt: "Từ từ ăn, mấy ngày nay... Anh chưa có bữa cơm nào tử tế cả." 
Nghĩ tại sao mấy bữa nay không ăn cơm tử tế, Doãn Kỳ hai má dần dần bị màu đỏ bao phủ, cắn môi đem đầu cúi thấp đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/taegiabo-mem-mai-kia/991388/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.