Hồi còn bé Hồ Vân Bằng do bị ngã từ trên lầu xuống đất nên đầu va chạm hỏng mất, dẫn đến sau này đầu óc không được ổn lắm. Bảo hắn ngốc cũng không phải là ngốc, thân trai tráng lưng hùm vai gấu cao một mét tám tuy không biết nhiều nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, có thể tự đảm đương sinh hoạt, việc giao tiếp giữa người với người trên cơ bản vẫn hiểu đạo lý kính già yêu trẻ không thành vấn đề, nhưng không xử lý được những chuyện phức tạp, thành thử kết quả học tập hắn nát bét cả, có thể học lên được trung học hoàn toàn do người nhà rộng rãi vung tiền ra, đây cũng là nguyên nhân hắn lên được lớp mười.
Tuần Hữu thì ngược lại với Hồ Vân Bằng, thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã khôn khéo, nhưng quá thông minh cũng chẳng tốt, kết quả học tập thuộc loại thượng hạng nhưng với phần IQ thừa ra lại dùng để phát sinh ý đồ xấu — đối với người khác.
Tuần Hữu giỏi nhất chính là giả dạng làm tiểu bạch thỏ ngây thơ vô tội mà sau lưng lại làm chuyện đại hôi lang, ban đầu người ta có thể bị sự giả tạo của cậu che mắt, sau đó dần tiếp xúc mới thấy lòi ra bao nhiêu thói hư tật xấu nên từ từ tránh xa cả, vì vậy có thể nói phương diện kết giao bạn bè của Tuần Hữu thất bại hoàn toàn, có điều cậu cũng chẳng quan tâm, cứ tiêu diêu tự tại sống như một người bình thường, mãi đến khi lên lớp mười gặp lại Hồ Vân Bằng.
Tuần Hữu với bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-tu-tim-duong-chet/1859457/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.