Quý Quân Húc hôn đến mức làm người ta suýt nghẹt thở.
“Sao cậu không phảng kháng?” Quý Quân Húc buông Thẩm Xán ra.
“Phản kháng có tác dụng sao?” Lần đầu tiên Thẩm Xán cảm thấy không khí mới đáng quý cỡ nào, “Anh thích tui?” Khóe miệng Thẩm Xán nhoẻn lên nụ cười rạng rỡ.
“Không!” Quý Quân Húc dù phản bác vẫn không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
“Vậy vừa rồi sao phải làm loại chuyện đó?”
“Là tôi… nghe đồn cậu đã hôn môi con trai… Tôi… Tôi không biết…” Chính Quý Quân Húc cũng không biết mình đang nói gì, từ lâu lý trí đã sớm lìa khỏi xác.
“Cứ coi như tui đã từng hôn con trai thì sao nào? Anh đố kỵ? Ghen?” Thẩm Xán chưa từng Thấy Quý Quân Húc lúng túng như thế bao giờ. Cho tới nay anh vẫn thành thạo điêu luyện, luôn bày ra thái độ cứng rắn, chưa bao giờ tỏ vẻ thất kinh vậy.
“Không, tôi không có…” Quý Quân Húc biết Thẩm Xán đã nhận ra, không còn nghi ngờ gì nữa, hành động vừa rồi đã làm bại lộ hết tâm ý chân thực của anh, cậu ta sẽ làm gì? Sẽ coi anh như hồng thủy mãnh thú (*) tránh đi không kịp sao?
(*) Chú thích – Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm.
“Tôi có việc đi trước.” Quý Quân Húc không có dũng khí để nói ra miệng, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
“Đi đâu?” Thẩm Xán nắm lấy tay trái của Quý Quân Húc, “Bây giờ anh đi bệnh viện với tui.”
“Cậu thấy không khỏe chỗ nào?” Quý Quân Húc liền dừng chân, xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-tu-tim-duong-chet/147431/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.