Chuyện hai bên hợp tác được công khai, khiến cho thị trường xáo động. 
Nhưng mà thắng lợi huy hoàng đến bao nhiêu, tôi cũng không có đắc ý dào dạt đón nhận. Người đại diện cho Hoàng thị đến Hồng Kông ký hợp đồng là Hồng Băng, không phải tôi. 
Dữ Tương tựa hồ không chuẩn bị kịp tinh thần với việc tôi không đến, cư nhiên gọi điện hỏi. 
Thật buồn cười, tôi còn tưởng anh cho tới bây giờ vẫn luôn chỉ bình tĩnh trấn định ngồi trên ghế dựa chờ điện thoại của tôi mà thôi. 
Anh hỏi, “Sinh Sinh, nếu hai nhà đã liên hợp, cần gì phải tránh anh.” 
Tôi không chút nghĩ ngợi, trả lời, “Dữ Tương, thứ nhất, Hoàng thị và Vinh thị, cùng lắm chỉ là vì lợi ích hưởng chung thôi, chứ không phải hoàn toàn dung hợp nhau. Thứ hai, tôi chẳng cần tránh anh, cũng chẳng cần kích động nếu chạm mặt anh.” 
“Em thật sự nghĩ vậy?” 
“Đừng có đánh giá cao địa vị của anh trong lòng người khác.” Tôi phun ra ngữ khí ác độc. 
Anh thoáng ngừng. 
“Sinh Sinh, nếu như anh đánh giá cao địa vị mình ở trong lòng em, âu cũng chỉ có một nguyên nhân.” Anh nói, “Bởi vì anh vẫn luôn nghĩ, em coi trọng anh, giống như anh coi trọng em.” 
Lòng tôi đột nhiên trầm xuống. 
Chuyện đã tới nước này, làm gì phải nói như thế. Kể cả đó là thiên chân vạn xác, nào cũng có thể vãn hồi đường sống được đâu. 
“Dữ Tương, anh vẫn yêu tôi như cũ?” 
Anh thở dài, “Chẳng lẽ em cho rằng anh có cơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059745/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.