Khách sạn rất nhanh gọi điện, báo vé máy bay đã được đặt xong xuôi. Tôi vội vàng thu dọn hành lý, ở trong phòng rối rắm đi tới đi lui, chờ Hồng Băng đến gọi, sẽ ra sân bay ngay lập tức. 
Máy bay cất cánh lúc năm giờ chiều. Mà tiệc mừng của Fejoline cũng sắp kết thúc rồi. Nói cách khác, chờ Hồng Băng về, chúng tôi còn hơn hai tiếng để ra sân bay. 
Thế mà tận ba giờ, vẫn chưa thấy Hồng Băng đâu. Tôi có chút không kiên nhẫn, gọi điện thoại cho Hồng Băng. Rất là lạ, di động của cô không gọi được. 
Bỗng nhiên, trong lòng tôi cả kinh. 
Câu nói của Dữ Tương, u ám tràn lan trong trí óc. 
“Kẻ bị dụ dỗ kia, sẽ rất thảm đó.” 
Tôi trợn tròn mắt, tay chân lộn xộn bấm điện thoại lần nữa cho nhân viên công ty chi nhánh cũng đang tham dự tiệc mừng. 
Điện thoại vừa bắt được tín hiệu, tôi đã chẳng thể giữ được cái gì gọi là lễ nghi phép tắc, gần như rống lên, “Hồng Băng đâu rồi? Anh có biết Hồng Băng ở đâu không?” 
Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên là bị dọa, nửa ngày liền không có phản ứng gì cả, tôi lo lắng liệu có phải gọi điện thoại báo cảnh sát ngay không. 
Đúng lúc ấy, từ trong điện thoại truyền đến tiếng của Hồng Băng, “Ông chủ, có chuyện gì thế ạ?” Cô sốt ruột hỏi, tôi đã xảy ra đại sự gì. 
Toàn thân nhất thời trĩu xuống. 
Tôi đưa mắt nhìn đến tấm gương lớn áp trên tường, trong gương là một kẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059739/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.