Vẫn xa hoa phô trương như thế, địa điểm không thay đổi, vẫn là tiến hành trong căn biệt thự xa hoa của Nello. 
Người ta từng nói nơi này có rượu tuyệt vời nhất, âm nhạc êm tai nhất, trang hoàng lịch sự thanh nhã nhất, được mời quả thật rất vinh hạnh. 
Tôi theo tiếng nhạc bay ra từ trong phòng, bước vào cổng lớn. 
Khung cảnh ngày đó vì không có thiệp mời lại kiên trì muốn đi vào, ở trong đầu chợt lóe qua. 
Rượu vẫn là rượu ngon, trang trí vẫn độc đáo lịch sự, xem ra, Nello cũng vẫn không thay đổi gu phòng ốc của mình. 
Ít hơn, chính là khách khứa. 
Một tiệc rượu được chuẩn bị nguyên vẹn cao quý, lại ít ỏi không có mấy khách đi, chỉ có thể trơ ra vẻ thê lương thảm đạm. 
Lòng người dễ thay đổi, ai có thể không thán. 
Tôi vừa vào nhà, không nề hà hít sâu một hơi, định đi ra. 
Nhưng tự nhiên vai có người vỗ vỗ. 
“Sinh Sinh.” 
Tôi quay lại. Nello bưng rượu trong tay, ánh rượu sóng sánh. 
Bên môi vẫn nụ cười mỉm như cũ, phong độ thế gia không hề thuyên giảm. 
Nhìn hắn, tôi bỗng nhiên không giận nổi được. 
“Nello, cám ơn lời mời của anh.” Tôi cũng mỉm cười. 
Nello đỡ lấy khay, bưng cho tôi một ly rượu, “Em tới, anh vui lắm.” 
Ẩn trong lời nói, rất thuần nhiên chứa theo ba phần cảm kích cùng chân thành tự thấy không đủ. 
Trên đời này, người đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi thì ít, mà kẻ bỏ đá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059735/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.