Khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ bởi di chứng của mũi kim trước đó, tôi có hơi chút váng đầu.
Tẻ nhạt nhìn ra xung quanh, rồi khoác áo ngủ ngồi bên cửa sổ.
Người giúp việc gõ cửa đi vào hỏi, “Thiếu gia Sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mang vào chứ ạ?”
Tôi không đoái hoài gì đến, chỉ gật.
Được đưa tới là bánh mỳ, sữa, xúc xích, jambon, còn có cả trứng.
Quái gở, rõ ràng là bữa sáng kiểu Tây, thế mà trứng lại là trứng luộc.
Người giúp việc thấy tôi ngó đăm đăm vào món trứng, giải thích luôn, “Đại thiếu gia dặn dò, trứng luộc có nhiều chất dinh dưỡng.”
Nghe một câu đó xong, chả muốn nhìn cái món trứng đó dù chỉ bằng một nửa con mắt.
Tôi lạnh lùng bảo, “Tôi muốn uống café.”
“Đại thiếu gia đã dặn, sữa…”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, căm tức trừng cái kẻ không rời mấy cái mệnh lệnh của Vinh Dữ Tương lấy một chữ.
Chị ta cúi đầu, ngại ngần thưa, “Để tôi đi hỏi thử.”
Thật cẩn thận né khỏi ánh mắt tôi, khép cửa lại đi ra ngoài.
Hỏi ai? Đương nhiên là Vinh Dữ Tương.
Nếu anh ta ngay cả một việc cỏn con cũng đều phải hỏi đến, chẳng lẽ một khắc cũng không được rỗi rãi?
Café nhanh chóng được bưng lên.
Tôi cười lạnh, coi như được ban ân đi vậy.
Giống một bậc đế vương, cao cao tại thượng.
Ban thưởng cho mày một tách café.
Người giúp việc không có kiêu ngạo của thường ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059711/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.