Thứ có thể tán thưởng duy nhất là sân bay Hồng Kông quả lớn thật, chuyến bay nhiều vô số kể.
Tôi trực tiếp mua một vé có thể bay về Pháp nhanh nhất.
Trong thời gian chờ máy bay còn sợ hãi tự nhiên bị bắt gặp Dữ Tương. Hiện tại thật sự sợ gặp phải người này, ngay cả Hồng Kông nơi người ấy lớn lên, tựa hồ cũng trở nên âm trầm, khủng khiếp.
Qua việc này, tôi mới đứng đắn hiểu được, ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn.
Ngày xưa ba dạy dỗ, ba nói tôi tự đại lại khoái ghẹo đùa người, hoá ra đó lại chính là những lời cảnh cáo.
Máy bay đáp, cũng không gọi điện kêu lái xe đến đón, chỉ tự vẫy vội một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà mình.
Từ xa trông thấy ngôi nhà thân thương, cơ thể lạnh như băng mới ấm áp lên được một chút.
Thấy có xe trờ đến, cô giúp việc vội bật ô che nắng đi ra mở cổng, lưu loát dùng tiếng Anh ân cần thăm hỏi tôi.
Lúc này mới cảm giác mình được về nhà.
Thở phào ~
Vào cổng, vài người giúp việc đi lên hỏi han tôi, đỡ valy cho tôi.
Dù sao cũng là người Hoa, tuy đang ở Pháp, mẹ vẫn cứ bám dính lấy cái bàn mạt chược, vừa nhác thấy tôi bước vào, lấy làm lạ hỏi, “Sao về mà không báo một tiếng hả con?” Ngay cả mạt chược cũng buông hết, đứng lên ôm tôi.
“Mẹ à…” Tôi gọi một cách tội nghiệp, tất cả uất ức ứ lên cổ họng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059696/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.