Tỉnh lại, nghe được cả tiếng chim hót.
Ai ai cũng nói Hồng Kông là thành phố xi măng cốt thép, chim chóc, hoa hoét, côn trùng hay cá đều đã biến mất hết.
Nhưng biệt thự Vinh gia nằm bên lưng chừng núi, phong cảnh thanh vắng lại tuyệt đẹp, có cả người giúp việc chuyên nghiệp lẫn người làm vườn chăm nom, thiết nghĩ nghe được tiếng chim cũng không có gì là lạ.
Nhân sinh trăm vẻ, kỳ thật tiền là quan trọng nhất rồi, ngay cả có nghe thấy tiếng chim hót hay không cũng liên quan đến tiền tài.
Không biết vì cái gì, sáng nay chỉ nghe có vài tiếng chim hót thôi, liền nhớ đến nhiều thứ chán ngán như vậy.
Tôi lắc lắc đầu ngán ngẩm, đứng dậy khỏi giường.
Chọn ra một bộ Tây trang màu trắng từ tủ quần áo, cố ý để cho Dữ Tương đang chờ bên bàn ăn phải sửng sốt tôi thật đẹp.
Tưởng tượng đến dáng vẻ anh nhìn thấy tôi, ngại ngùng lại nhẫn nại, tôi đứng trước gương bật cười.
Người trong gương dáng cao dong dỏng, mặt mũi đẹp đẽ xuất sắc, từ đầu đến chân không chỗ nào giấu giếm nổi khí phái của một công tử thế gia văn nhã.
Vinh Dữ Tương, anh thật phúc mà, ngay cả em cũng bắt đầu hâm mộ anh.
Tự sướng chán chê xong, bèn đi xuống lầu.
Những thế gia giàu có Hồng Kông tựa hồ đều có gia quy nghiêm ngặt, thói quen sinh hoạt cũng thành guồng hết. Cha con nhà Vinh quả nhiên đã tập hợp đủ bên cạnh bàn ăn.
“Bác Vinh, chào buổi sáng ạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059686/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.