Sau khi Tam hoàng tử đi A Na Gia cũng không biết bản thân nên làm gì, chỉ có thể ngồi đờ đẫn trước bàn, sờ búi tóc Tam hoàng tử vừa làm cho nàng. Nghĩ đến câu "Nói 'thiếp'" ban nãy của chàng, lòng A Na Gia như dậy sóng. Điện hạ thật sự đối xử với nàng rất đặc biệt.
Mà ở nơi khác, khi Lý Cánh vừa bước vào Ngự Thư Phòng đã bị một quyển tấu chương đập vào người.
Tất cả mọi người trong Ngự Thư Phòng vờ như không thấy, lặng lẽ lui ra ngoài.
"Đây là việc con làm sao? Một án tử nho nhỏ của Ngự Sử Đài cũng không thể làm cho tốt?"
Lý Cánh quỳ trên đất, mặt không cảm xúc.
Hoàng đế tức giận cực độ, ném một cây bút lên người chàng, "Nói chuyện!"
"Nhi thần bất tài."
"Con bất tài hay không muốn làm?" Hoàng đế đứng dậy, đến bên cạnh Lý Cánh, nói: "Con nghĩ gì trong lòng trẫm đều hiểu, bỏ tất thảy những suy nghĩ ấy đi."
Lý Cánh vẫn không nói lời nào, hoàng đế lại ném mấy quyển tấu chương xuống, nói: "Đi làm tốt những việc này đi."
Lý Cánh nhắm mắt lại, nói: "Thứ cho nhi thần..."
"Câm mồm, trẫm không muốn nghe, đừng khiến trẫm tức giận."
"... Vâng, nhi thần tuân mệnh."
Hoàng đế nhìn chàng chằm chằm: "Cánh Nhi, đừng làm ta và mẫu phi con thất vọng."
"Vâng." Lý Cánh cảm thấy áp lực.
Lý Cánh cầm tấu chương ra khỏi Ngự Thư Phòng, những tiểu thái giám ngoài cửa cung kính hàng lễ với chàng, quỳ xuống gọi chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-tac-nhung-nho/2997567/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.