"Đừng nói nhảm nữa, cho tao một chiếc xe đã đổ đầy xăng nhanh lên!"
Tên này là một kẻ buôn ma tuý cực kỳ khó tóm được, lần này Lâm Canh vất vả lắm mới giăng lưới bắt hắn, thế mà tới cuối lại để hắn bỏ chạy.
Do đó, dù chỉ có một tia hi vọng, Lâm Canh cũng nhất định không để hắn thoát được.
Lâm Canh cố tỏ vẻ thoả hiệp, anh bày ra động tác thoải mái nhằm trấn an tên tội phạm và nhẹ giọng nói: "Rồi rồi, được rồi, trước tiên anh cứ bỏ súng xuống cái đã."
Kẻ đào tẩu càng dùng sức dí súng vào cổ họng Thi Dịch hơn.
Nòng súng lạnh ngắt tỳ vào yết hầu khiến Thi Dịch toát mồ hôi lạnh.
"Nếu cậu ta bị thương, trong khoảng thời gian ngắn anh đâu thể bắt người khác làm con tin được, hơn nữa cảnh sát bọn tôi sẽ nhắm trúng anh ngay lập tức đó. Anh nên cân nhắc rõ ràng đi." Lâm Canh nhanh chóng nói hết câu, giống như đang lý luận với tên đào phạm.
Tiếc rằng kẻ đào tẩu đang bị bao vây tứ phía nên cơ bản chẳng nghe lọt tai, chỉ lớn tiếng la lên: "Lùi lại! Lùi lại hết cho tao!"
Giọng nói của hắn dội vào tai Thi Dịch như thể xuyên thủng màng nhĩ, đi thẳng vào đại não.
Thi Dịch cảm giác dây thần kinh đang đập loạn xạ, không cách nào kiểm soát được. Thân trên của cậu ta cứng đờ, hoàn toàn không động đậy gì.
"Lùi, lùi chứ."
Lâm Canh nói vội, bản thân anh cũng lui bước, còn vẫy tay bảo cấp dưới đứng xa ra. Sau đó, cảm thấy vẫn chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-pham-khong-hoan-hao/953602/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.