Chương trước
Chương sau
Duyên phận đúng là kỳ diệu không tả xiết, thế nên trời mới xui đất mới khiến Hạ Tri Châu nắm lấy tay của ma quân lúc ngoái đầu nhìn lại.

Sắc trời đã chuyển dần thành màu đen, bóng tối từ bóng của những tán cây dày đặc che khuất bầu trời đổ ập xuống khuôn mặt u ám của người đàn ông kia. Quá là "tà mị bá đạo", "duy ngã độc tôn". Người ta thì mang con bỏ trốn, chỉ có Hạ Tri Châu vinh quang hoá thân vào bản cao cấp: "Đưa ma quân bỏ trốn", rồi thế nào lại cùng vị đại ca bên cạnh diễn một vở "Ma quân thiên tài lạc mất Tri Châu".

- Đại... đại... đại ca...

Bây giờ hắn không cười nổi nữa, ngũ quan mạnh nào nấy chạy, giọng nói cũng run như cầy sấy: "Nhầm người rồi, ta có thể quay về đổi người khác không?"

Hạ Tri Châu hiểu rất rõ thực lực của bản thân mình. Sư tôn hắn vắng nhà quanh năm, bản thân hắn cũng ham chơi lười học. Tuy rằng hắn là một kẻ cuồng sưu tầm bí kíp võ công, thường xuyên mua một lô bí tịch và công pháp về nhà, nhưng sau khi mua về thì không có quyển nào là không bị hắn đem ra chơi domino trong thư phòng, bụi bặm chắc phải dày mấy phân.

Nói hắn ngọn lại, hắn chả được nước mẹ gì.

Mà vị đại ca vừa được hắn nắm tay kéo đi vừa nhìn đã biết là một người tàn nhẫn: nhìn xa thì cường tráng như một ngọn núi, nhìn gần thì như một con trâu đực đang giận dữ. Ma khí đen đặc ôm lấy cơ thể của y làm y trông như thể 800 năm không tắm rửa nên bùn ghét cũng đã thành tinh, trôi cả tảng bồng bềnh bồng bềnh xung quanh người. Kết hợp với nụ cười nửa miệng, trông biểu cảm của y vô cùng khó tả. Ngắn gọn một chữ: tuyệt.

- Quay về?

Kỳ Hàn nhướng mày cười nhạo, giọng nói lạnh băng: "Tiểu bối hỗn xược, để ta đưa ngươi xuống âm tào địa phủ một chuyến!"

Ma khí lặng lẽ quấn quanh mắt cá chân và cẳng chân của Hạ Tri Châu như dây leo khiến hắn không thể động đậy, muốn chạy cũng không thể chạy nổi.

Kỳ Hàn nói dứt lời thì giơ một tay khác lên định đánh gãy cái tay ban nãy đã chạm vào người hắn của Hạ Tri Châu, nhưng đòn chưa hạ xuống đã nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt. Sát khí trong đôi mắt của hắn càng thêm đậm, hắn bực bội quay người lại nhìn. Tán cây um tùm bị ai đó vạch ra. Giữa những cành những lá, một cái đầu người bị ánh sáng từ nấm linh chiếu thành màu xanh lục bỗng nhiên thò ra.

Người kia hẳn là một đệ tử tiên môn, trông bộ dạng không phải là người tầm thường, khí chất cũng hơn người. Hình như nghe thấy bên này có tiếng động, hắn cứ thế quay đầu lại, tầm mắt ba người chạm vào nhau.

Kỳ Hàn không kiên nhẫn, nhíu mày; Hạ Tri Châu thoáng nhìn người thấy tướng mạo của người vừa mới đến thì thần sắc cũng đại biến, hắn hít vào một hơi như thể máy hút mùi trong nhà bếp: cái mũi này, cái miệng này, đôi mắt này, cái cằm này, còn thêm cái đầu quả dưa phát dục chưa hoàn toàn mà hắn vô cùng quen thuộc nữa.

Bây giờ Hạ Tri Châu đã không phân biệt được cục diện bây giờ là "trước có sói sau có hổ" hay là "đồng hương gặp đồng hương hai mắt đẫm lệ" nữa. Trời cao đất dày Jesus cơ đốc ơi, tên kiếm tu trông giống con Vượng Tài vừa bò từ bụi cây cách đó không xa ra hoá ra lại chính là kẻ thù không đội trời chung như nước với lửa của hắn: Diệp! Tông! Hành!

Diệp Tông Hành vừa đến, trông thấy cảnh tượng này cũng đần hết cả người ra.

Thân là đồ đệ ưu tú của Vạn Kiếm Tông, hắn ở trong bí cảnh gọi là gặp người giết người gặp phật giết phật, một đường thuận buồm xuôi gió thu được rất nhiều lệnh bài. Đánh nhau mệt rồi thì phải nghỉ ngơi một chút, thế là hắn định đi tìm một cái hang động nào đó tạm bợ qua đêm. Ai ngờ đang thảnh thơi đi dạo xung quanh thì tự nhiên nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình: Hạ Tri Châu.

Kẻ thù gặp nhau tức đỏ cả mắt.

Không biết tên Hạ Tri Châu kia đang làm gì mà lại đứng trong rừng cây lôi lôi kéo kéo với một thanh niên có body vô cùng cường tráng. Hai người tay đan mười ngón vào nhau, hắn nhìn mà buồn nôn, chỉ muốn chọc mù hai mắt mình cho rồi. Eww, kinh tởm quá đi mất!

Cùng lúc đó ma quân Kỳ Hàn cũng không nói câu nào mà nhìn chằm chằm vào tên kiếm tu xa lạ này, sát khí quanh người càng thêm đậm. Theo lẽ thường thì kẻ đằng đằng sát khí như hắn sẽ dễ làm người ta chú ý hơn, nhưng tên kia chỉ liếc qua hắn một cái rồi trừng mắt nhìn về phía tên ngốc họ Hạ kia, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ chấn động và khó hiểu, hiển nhiên hắn đang vô cùng kinh ngạc. Kỳ Hàn vốn thông minh, nhìn thấy thế thì lập tức ngộ ra hai người này có quen biết với nhau, hơn nữa rất có khả năng là quan hệ của họ không bình thường.

Trong khi hai người này đang suy nghĩ rất lung thì người đang đứng giữa tâm bão - Hạ Tri Châu - lại im thit thít không nói một câu nào. Đằng trước đằng sau đều là đường chết, huống chi hắn còn đang bị Kỳ Hàn cầm chân không nhúc nhích được một phân, hắn không nói không rằng, chỉ muốn đổ hai hàng lệ để kỷ niệm tuổi xuân yểu mệnh của mình.

Không đúng! Có lẽ hắn vẫn còn có cơ hội.

Hạ Tri Châu nhíu mày, não bộ hoạt động liên tục, đôi mắt lia qua liếc lại trên khuôn mặt của hai tên kia, một kế hoạch đã chậm rãi thành hình.

Trong nhận thức của Kỳ Hàn, hắn và Diệp Tông Hành hẳn là người quen cũ, mà dưới góc nhìn của Diệp Tông Hành, hắn và anh trai trâu đực này đang lôi lôi kéo kéo dây dưa mập mờ, quan hệ chắc chắn cũng không bình thường. Như vậy hắn chẳng phải có thể lợi dụng điểm này mà xoay chuyển tình huống hay sao! Ai nói cứ bị kẻ thù trước sau giáp lá cà thì nhất định phải lành ít dữ nhiều, hắn lại cứ muốn biến chuyện này thành song hỷ lâm môn đấy!

- Ha ha! Sao sao? Ngươi cho rằng hôm nay có thể xử lý được ta sao?

Hạ Tri Châu cười lạnh lùng, bắt đầu bùng nổ diễn xuất. Mắt hắn nheo lại, cằm thì hếch lên, giọng nói sắc bén như dao: "Không ngờ tới chứ gì! Ông đây có trợ thủ đi theo đó! Hắn nói phải dạy dỗ ngươi một phen, cái ngữ như ngươi cũng muốn làm khó dễ ta sao?"

Giọng điệu này của hắn nghe vừa ngứa mắt vừa ngứa đòn, đến cha mẹ hắn nghe xong có khi cũng phải tức xì khói song kiếm hợp bích đánh cho hắn bờm đầu; cái mặt sắp hếch lên trời này của hắn, đầu bếp mà nhìn thấy cũng phải móc cái chày cán bột ra cán cho đến khi bằng. Đây chính là "Bí kíp diễn xuất của nhà họ Hạ: Thiết lập nhân vật": vai "con giáp thứ mười ba kiêu căng đắc ý đứng trước mặt vợ cả". Kỹ năng này có thể nói là một kỹ năng rất mạnh, một khi sử dụng có thể làm cho sĩ khí của đối thủ tăng lên gấp ba, nếu không muốn chết thì kiến nghị không sử dụng bừa bãi.

Nhưng tình hình hiện tại thì lại khác. Kỳ Hàn và Diệp Tông Hành nghe xong chỉ biết là hắn đang trào phúng ai đó, hai người họ sẽ nghĩ Hạ Tri Châu đang nhắm vào mình, mà người còn lại chính là "trợ thủ" trong lời nói của hắn.

Không ngờ được rằng tên Hạ Tri Châu này không những chỉ một mắng hai mà còn biến hai người bọn họ trở thành công cụ hình người cho mình sử dụng. Chờ hắn chỉ còn ngồi chờ xem chó cắn chó, chờ hai người này bắt đầu một cuộc chiến thế kỷ mà thôi.

Kỳ Hàn vốn là ma quân, nào đã bị người ta khiêu khích trắng trợn như thế bao giờ. Hắn trợn trừng mắt, ma khí xung quanh đột nhiên bùng lên hừng hực như lửa cháy. Trên đời sao lại có kẻ vô sỉ mặt dày như thế, thấy mình không đánh lại người ta thì gọi người đến cứu! Nói như vậy thì đám tu sĩ chính đạo kia đã biết thân phận của hắn từ lâu rồi, thế nên bọn họ cố ý bày ra cái bẫy này để hắn tự tiết lộ thân phận của mình! Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn, hôm nay hắn nhất định sẽ cho hai tên tiểu tử này biết mặt!

Diệp Tông Hành đấu với Hạ Tri Châu nhiều năm cũng chưa từng thấy hắn kiêu căng tự phụ như thế. Sau khi nghe xong, hắn nghiêm mặt nắm chặt trường kiếm trong tay, bày ra tư thế chuẩn bị đón địch. Hạ Tri Châu đúng là không biết xấu hổ! Để thuyết phục kẻ mạnh đến đối phó với hắn, Hạ Tri Châu lại không tiếc bán rẻ nhan sắc, không biết liêm sỉ mà lôi lôi kéo kéo với tên đàn ông vạm vỡ này! Quanh người tên kia toàn là ma khí, có lẽ hắn cũng là hậu duệ của ma tộc giống như Bùi Tịch của Huyền Hư kiếm phái. Nhưng thế thì có sao? Bọn họ đều là đệ tử kỳ Kim Đan, trước mặt kiếm đạo chúng sinh bình đẳng, ai sợ ai chứ! Tên đàn ông thối này đừng vội kiêu ngạo!

Tục ngữ có câu: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Thế nhưng hai vị này lại bất hạnh tin vào lời gièm pha của Hạ Tri Châu, hai bên sóng ngầm mãnh liệt nhưng thật ra chỉ đang đấu trí đấu dũng với không khí mà thôi.

Thế mà Hạ Tri Châu còn hóng chuyện không ngại chuyện lớn. Chờ áp lực dịch dần về phía Diệp Tông Hành, hắn cuối cùng cũng có thể buông tay Kỳ Hàn ra rồi lui về phía sau vài bước, nghển cổ lên nói khích: "Sao? Không dám ra tay à? Ngươi sợ rồi sao? Chỉ có thế thôi à? Không thể nào, chẳng lẽ thật sự có người dễ bị doạ như vậy sao! Bạn của ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ngươi không thể làm rùa đen rụt đầu đâu đấy!"

Kỳ Hàn mí mắt giật giật. Diệp Tông Hành tay nắm thành quyền Một cơn gió lạnh lướt qua thổi bay mái tóc dài và vạt áo của hai người.

Ma khí và kiếm khí vừa vô hình lại vừa hữu hình, hai luồng sức mạnh giương cung bạt kiếm giằng co với nhau trong bóng đêm, thế tới như "mưa núi sắp sang gió lộng lầu"*, mơ hồ có thể nghe thấy được một hai tiếng kiếm rít lên ong ong đập vào màng tai nặng trình trịch.

Kỳ Hàn đanh mặt lại, cả khuôn mặt giá lạnh như sương: "Tên tiểu tử này gan lớn thật đấy!"

Diệp Tông Hành bị khí chất vương giả toát ra từ người hắn làm cho bật cười. Hắn khinh thường cười lạnh: "Đến khi ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ phát hiện ra lá gan của ta lớn đến đâu."

- Oắt con!

Ma khí như sương đen cuồn cuộn như thể sẽ xông lên phía trước bất cứ lúc nào. Kỳ Hàn nói: "Bọn ta chẳng qua thì không giống các ngươi mà thôi, vậy mà lại bị cách ngươi xem thường rồi đuổi cùng giết tận. Hôm nay ta phải giết chết tên kiêu căng ngạo mạn nhà ngươi. Để xem xem trong bí cảnh này còn có ai dám khua tay múa chân với bọn ta hay không!"

Hạ Tri Châu vừa nghe đã hiểu ngay từ "bọn ta" trong miệng hắn chính là ma tộc.

Người này mặt dày ghê. Không nói đến việc suýt chút nữa hắn đã diệt sạch tộc linh hồ thì đám người này này cứ mở mồm ra là "bọn ta chỉ không giống các ngươi mà thôi". Bọn họ không chuyện ác nào không làm, đã thế còn rất bất bình chuyện chính đạo tiêu diệt bọn họ nữa. Hắn giết người phóng hỏa, hắn giết chết cả tộc nhà người ta, nhưng hắn biết mình là một người tốt*. Nhưng con người tiêu diệt đám côn trùng có hại thì cần gì lý do?**

(*Nguyên văn: 好蝻孩, từ này đồng âm với 好男孩, nghĩa là "good boy", "người đàn ông tốt". Tác giả không dùng chữ 男 "nam" - chỉ con trai, đàn ông mà dùng chữ 蝻 "nam" - chỉ con châu chấu non, ý muốn ví von Kỳ Hàn và ma tộc như những loài côn trùng có hại cho tu tiên giới. Thế nên mới có ý ở **: tiêu diệt Kỳ Hàn chính là đang tiêu diệt đám côn trùng có hại.)

Diệp Tông Hành nghe vậy thì cả kinh, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn thoáng cái nhão ra thành một bãi bùn. Hai ơi hai, nếu hai thật sự muốn nắm tay tên Hạ Tri Châu kia thì hai cứ nắm đi! Ta biết quan hệ của hai người không giống người bình thường rồi... nhưng hai người cũng không cần phải căm hận thế tục như thế chứ! Người ta nhìn thấy hai người khác ngươi thì cùng lắm cũng chỉ ghé vào tai nhau nghị luận vài câu, gì mà "đuổi cùng giết tận", ngươi có bị điên không!

Diệp Tông Hành rút kiếm ra khỏi vỏ, sườn mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ trường kiếm, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: "Nói nhiều cũng không có tác dụng gì, xông lên đi! Hôm nay các ngươi đừng ai mong chạy thoát được!"

Thằng nhãi này còn vọng tưởng muốn tàn sát tất cả ma tộc trong bí cảnh!

Kỳ Hàn cười ha ha, linh khí bùng nổ, ma khí lập tức xông thẳng về phía Diệp Tông Hành cách đó không xa với thế công như thuỷ triều, khí thế như muốn dời non lấp biển.

Đến tận bây giờ Diệp Tông Hành mới ý thức được có gì đó sai sai.

Vị đại thúc trông dũng mãnh như trâu đực này linh lực kinh người, không hề giống tu sĩ kỳ Kim Đan một chút nào, hơn nữa luông ma khí kia lại quá thuần khiết, không hề bị ô nhiễm, không hề bị pha tạp, không hề tìm thấy một chút gì thuộc về chính đạo. Hình như tên này không phải là người đến tham gia cuộc thi mà là một tên ma tộc chính thống, hơn nữa tu vi của hắn không hề thấp.

Trước khi bị ma khí cuồn cuộn đẩy lên trên cao, Diệp Tông Hành kinh ngạc nhìn thoáng qua Hạ Tri Châu. Diệp Tông Hành nhớ lại những câu nói và thần thái bất thường của hắn, hình như đã loáng thoáng hiểu ra cái gì đó. Hắn cố vớt vát một câu: "Đại ca, ngươi bị hắn lừa rồi!"

Kỳ Hàn nghe vậy thì càng thêm tức giận.

Hắn đương nhiên biết mình bị Hạ Tri Châu lừa, nếu không thì hắn cũng sẽ không tự tiết lộ thân phận của mình mà đứng ở nơi này, rơi vào cảnh bị đám kiếm tu chính đạo quây lại đánh giết. Người này đã thực hiện được gian kế mà còn trắng trợn khoe khoang như thế. Có cần thiết phải sỉ nhục hắn đến mức này không!!

Kỳ Hàn giận dữ đến mức hét lạc cả giọng: "Mau! Im! Miệng! Cho! Ta!"

Vừa dứt lời, tầng tầng lớp lớp ma khí dâng lên rồi vọt về phía trước như trường long. Diệp Tông Hành tuy có lòng chống đỡ nhưng vẫn bị chúng đánh bật lên không trung không chút lưu tình.

Hoá ra tên này là một ma tộc đã đạt đến đại thành của kỳ Nguyên Anh!

Ma tộc thuần chủng đã mai danh ẩn tích từ lâu, hắn cũng không biết được rốt cuộc hạ Tri Châu moi đâu ra được con hàng này, thực lực cỡ này thì chắc hắn sẽ bị cắt ngọt như là cắt rau; nếu xung quanh mà có thêm các đệ tử kim đan khác nữa thì nói không chừng ma quân còn có thể cook ra một bàn Mãn Hán Toàn Tịch.

Diệp Tông Hành bị ma khí tấn công khờ cả người, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo như nồi cám heo. Hắn chưa bao giờ thấy nhục nhã như thế này, đang định chửi ầm lên thì bỗng nhiên thấy có một bóng người mặc đồ màu trắng lướt qua người mình. Nhìn kỹ, lại thấy Hạ Tri Châu đang lấy chân phải giẫm lên chân trái rồi lại lấy chân trái giẫm lên chân phải, hai chân không ngừng giẫm lên nhau như đang leo lên một cái thang vậy, thế mà hắn thật sự có thể bay lên giữa không trung*!

Chời ơi cha nội này bị điên hả!!!

(*Joke này bắt nguồn từ cảnh rơi xuống vực của Quách Tĩnh trong phim "Anh hùng xạ điêu" (1994) do Trương Trí Lâm thủ vai. Trong phim, Quách Tĩnh lao xuống vực cứu người rồi lấy chân phải giẫm lên chân trái và ngược lại, cứ thế luân phiên, cuối cùng cũng lên được bờ. Cảnh phim trông vô cùng "thật chân" này sau đó đã trở thành nguồn cảm hứng cho các joke của dân cư mạng.)

Tuy rằng Hạ Tri Châu và Diệp Tông Hành từ trước đến nay ghét nhau như chó với mèo nhưng hắn cũng chưa phát rồ đến mức trơ mắt nhìn đối thủ của mình thành một món trên bàn nhậu của ma quân. Ban nãy hắn còn bị ma khí khống chế nên không thể động đậy, chỉ có thể đứng im chờ chết. Hắn cố tình khơi mào mâu thuẫn giữa hai người này chỉ vì muốn dời sự chú ý của Kỳ Hàn, sau khi thoát khỏi sự khống chế của hắn thì nhân cơ hội đó kéo Diệp Tông Hành sủi cho nhanh. Mà bây giờ Diệp Tông Hành vừa bị ma khí va chạm, đây chính là cơ hội trốn thoát tốt nhất của bọn họ!

Hạ Tri Châu cũng không rảnh lo cho Diệp Tông Hành đang kinh hồn bạt vía, chỉ kịp nắm lấy cổ áo của y rồi chạy thẳng vào trong rừng, vừa chạy vừa hốt hoảng giải thích: "Việc này nói ra rất dài dòng. Tên ban nãy là ma quân ẩn thân trong bí cảnh này. Dựa vào thực lực của hai chúng ta thì chắc chắn không thể đối phó được với hắn. Việc cấp bách nhất bây giờ là phải nhanh chóng thoát khỏi đây, hội họp cùng với những người khác."

Trong thế giới ban đầu của hắn, có một vị thần chứng khoán tên là Warren Buffet bách chiến bách thắng, đại sát tứ phương. Nhưng nếu hai người bọn họ không biết tự lượng sức mình mà quyết đấu với Kỳ Hàn, vậy thì bọn họ chính là "buffet rau hẹ"* danh xứng với thực, cứ chiến là bại, không khác gì tặng nguyên liệu cho ma quân cook, đáng đời bị ma quân gặt như gặt rau hẹ.

(*Warren Buffet trong tiếng Trung là 巴菲特, "buffet rau hẹ" là 巴韭特, trong đó bộ thảo đầu của chữ 菲 đã bị chuyển thành nét ngang dưới trong chữ 韭, nghĩa đen là "rau hẹ", nghĩa bóng ý chỉ "cùi cắp, gà, yếu nghề". Joke này xuất hiện vào năm 2020 khi Warren Buffet liên tục mắc sai lầm trên thị trường chứng khoán nên bị cộng đồng mạng chế giễu.)

Diệp Tông Hành bị hắn túm cổ áo kéo đi, không biết là do tức giận hay buồn bực gì mà nói chuyện lí nha lí nhí như sắp hấp hối đến nơi. Hạ Tri Châu chạy ngược gió nên chỉ có thể dựa vào mấy âm tiết mơ hồ để đoán ý của hắn: "Nhọc lòng quá. Nếu ta mà ngoẻo thì Hạ Tri Châu ngươi chính là hung thủ!"

Hạ Tri Châu chỉ có thể thuận theo đó dỗ hắn: "Ừ ừ ừ được được được, ta biết rồi, khi nào về thì ngươi nhớ uống nhiều nước ấm vào."

Sau đó Diệp Tông Hảnh lại lầu bà lầu bầu gì đó như niệm kinh một hồi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng kỳ quái, cơ thể hắn co rút như cá chết dạt vào bờ, giọng nói nghe hệt như Kayako Saeki* bò lên cầu thang.

(*Kayako Saeki (佐伯 伽椰子, Saeki Kayako) là nhân vật phản diện chính của loạt phim kinh dị Ju-On và The Grudge)

Đến lúc Hạ Tri Châu bực bội quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện hắn hai mắt nhắm nghiền, đã thè lưỡi ngất xỉu từ bao giờ.

Hạ Tri Châu cuối cùng cũng hiểu ra hắn định nói là: "Cổ thít chặt quá... ặc ặc... ta chết mất thôi, Hạ Tri Châu ngươi mau buông tay ra!**"

(**Câu này với câu "Nhọc lòng quá. Nếu ta mà ngoẻo thì Hạ Tri Châu ngươi chính là hung thủ!" đồng âm)

Hạ Tri Châu mặt mày vô cảm lật hắn lại như lật một cái bánh mì Manda*. Rừng cây yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc than đầy ai oán. Đó là sự dịu dàng cuối cùng mà hắn dành cho Diệp Tông Hành.

(*Manda roti (còn gọi là Rumali roti) là một món ăn truyền thống của Ấn Độ và Pakistan. Chúng có thể được trộn với bạch đậu khấu, bơ ghee, đường và sữa. Loại roti này cực kỳ mỏng và mềm, và được phục vụ theo kiểu gấp lại như khăn tay.)

____

Meo: Đoán xem chương này tôi đã phải chú thích bao nhiêu lần? *chấm nước mắt*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.