Duyên phận đúng là kỳ diệu không tả xiết, thế nên trời mới xui đất mới khiến Hạ Tri Châu nắm lấy tay của ma quân lúc ngoái đầu nhìn lại.
Sắc trời đã chuyển dần thành màu đen, bóng tối từ bóng của những tán cây dày đặc che khuất bầu trời đổ ập xuống khuôn mặt u ám của người đàn ông kia. Quá là "tà mị bá đạo", "duy ngã độc tôn". Người ta thì mang con bỏ trốn, chỉ có Hạ Tri Châu vinh quang hoá thân vào bản cao cấp: "Đưa ma quân bỏ trốn", rồi thế nào lại cùng vị đại ca bên cạnh diễn một vở "Ma quân thiên tài lạc mất Tri Châu".
- Đại... đại... đại ca...
Bây giờ hắn không cười nổi nữa, ngũ quan mạnh nào nấy chạy, giọng nói cũng run như cầy sấy: "Nhầm người rồi, ta có thể quay về đổi người khác không?"
Hạ Tri Châu hiểu rất rõ thực lực của bản thân mình. Sư tôn hắn vắng nhà quanh năm, bản thân hắn cũng ham chơi lười học. Tuy rằng hắn là một kẻ cuồng sưu tầm bí kíp võ công, thường xuyên mua một lô bí tịch và công pháp về nhà, nhưng sau khi mua về thì không có quyển nào là không bị hắn đem ra chơi domino trong thư phòng, bụi bặm chắc phải dày mấy phân.
Nói hắn ngọn lại, hắn chả được nước mẹ gì.
Mà vị đại ca vừa được hắn nắm tay kéo đi vừa nhìn đã biết là một người tàn nhẫn: nhìn xa thì cường tráng như một ngọn núi, nhìn gần thì như một con trâu đực đang giận dữ. Ma khí đen đặc ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-oai-tac-quai-o-su-mon-ta-duoc-nam-chinh-tham-thuong-trom-nho/3714896/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.