Ninh Ninh bị một tiếng thét chói tai đánh thức.
Bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời còn chưa mọc lên, xung quanh rất yên tĩnh. Tiếng kêu có vẻ cực kỳ bi thảm xé toạc màn đêm kia rất giống tiếng rít khi ấm nước đang sôi sùng sục. Tiếng thét này có thể thu hút được sự chú ý của Ninh Ninh lý do là vì nó vô cùng quen thuộc với cô. Tuy rằng giọng đã lạc đi mấy quãng song âm lượng quỷ khóc sói gào cộng thêm giọng điệu thê lương như vừa mới gặp ma kia thì ngoại trừ Hạ Tri Châu, toàn bộ giới tu chân không ai có thể làm ra được.
Cơn buồn ngủ của Ninh Ninh bị tiếng thét này đánh bay mất tăm mất tích. Cô mở choàng mắt ra thì phát hiện Bùi Tịch cách đó không xa đã ngồi dậy. Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô nên thiếu niên cũng quay sang nhìn lại, đôi mắt của hắn vẫn còn ngái ngủ, đồng tử đen nhánh như bị phủ một lớp nước mỏng như sương.
Hắn nhìn Ninh Ninh không hề có chút đề phòng nào, vài sợi tóc rối phất qua sườn mặt, đuôi mắt có nốt ruồi phiếm hồng, vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày giảm đi vài phần, trông hắn lúc này không khác gì thiếu niên ngây thơ nhà bên. Vạt áo của hắn cũng hơi lộn xộn, những nếp áo uốn lượn tầng tầng lớp lớp như sóng để lộ ra cái cổ gầy gầy trắng nõn.
Hai người chỉ cách nhau có một khoảng nhỏ, tuy rằng không biết Bùi Tịch đã đặt bội kiếm ở giữa hai người để đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-oai-tac-quai-o-su-mon-ta-duoc-nam-chinh-tham-thuong-trom-nho/3620650/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.