HỒI MỘT: HUYỀN HƯ 
Núi xa còn chưa nuốt chửng hoàng hôn, trăng lạnh như sương đã treo ở đầu cành. Chạng vạng dần buông xuống, mây đen đã cuốn lấy từng vệt trời đỏ thẫm, giống như một chấm mực loang lổ dần dần nhuộm đen cả tờ giấy Tuyên Thành. Tà dương rót xuống huyết quang đầy trời, nhuộm đỏ cả mảnh tường trắng loang lổ dưới mái hiên cùng với khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của thiếu nữ đứng bên tường. 
Ninh Ninh đứng một mình trước căn phòng nhỏ, sau khi chần chờ một lúc lâu thì dùng một giọng vừa nhỏ vừa thấp dè dặt nói: "Vậy ta... vào nhé!" 
Không có người nào đáp lại, bao gồm cả cái hệ thống vừa giao nhiệm vụ xong là giả chết ở trong đầu cô. 
Được rồi. 
Ninh Ninh đứng trong gió đêm lạnh run mà chỉnh lại vạt áo, sau đó vươn tay ra, lòng bàn tay ấn nhẹ lên cửa phòng đang khép hờ. 
Sở dĩ hôm nay lại lưu lạc tới bước này, đối với cô mà nói hoàn toàn là ngoài ý muốn. Dù sao thì chuyện xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết mình đã đọc bất luận thế nào cũng không thể nói là "trong ý muốn" được. 
Quyển tiểu thuyết kia có tên là "Kiếm Phá Thương Khung", bốn từ đơn tiếng Trung giản dị thanh nhã này có thể khiến người ta hiểu triệt để cái gì gọi là khí chất sảng văn* thuần khiết không màu mè, hơn nữa còn sảng kiểu dữ dội, sảng kiểu lố lăng ô dề luôn. 
(*sảng văn: những truyện đọc lên cảm thấy rất sảng khoái, thống khoái) 
Cách hành văn của tác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-oai-tac-quai-o-su-mon-ta-duoc-nam-chinh-tham-thuong-trom-nho/3034839/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.