Chương trước
Chương sau
Đêm tối rốt cuộc phất tay áo bỏ đi, sáng sớm.

Buổi sáng mùa đông rét lạnh vô cùng, như muốn lạnh tới xương cốt người ta, lò lửa trong phòng tuy tràn đầy như cũ nhưng Tô Nhan vẫn cảm thấy lạnh.

Thân thể như bị xe ngựa nghiền qua, nhức mỏi vô cùng.

Y cau mày, đôi mắt chậm rãi khôi phục minh mẫn.

Ở trên giường sửng sốt một hồi lâu, Tô Nhan mới giở chân ngồi dậy, nơi nào đó phía sau phát ra tín hiệu mãnh liệt làm lông mày nhăn càng thêm sâu. Tô Nhan theo bản năng duỗi tay sờ thân thể của mình, lại là khô mát vô cùng, đêm qua chỉ là mộng tưởng của mình sao?

Vừa lúc gặp cảnh này, Hoa Lân bưng nước ấm đi đến, thấy Tô Nhan ngồi ở trên giường, trên mặt lập tức lộ ra một mạt vui sướng: “Rốt cuộc hạ sốt rồi.”

Tô Nhan nhìn hắn, không chút để ý hỏi: “Ta làm sao vậy?”

“Ngươi bị phong hàn, tối hôm qua Vinh thái y tới xem bệnh rồi kê dược cho ngươi uống, xem ra dược kia rất có tác dụng a, nhìn đi, chỉ qua một đêm mà ngươi khỏe rồi nè.” Hoa Lân vừa nói vừa đưa cái khăn nóng qua, cũng không cho Tô Nhan duỗi tay, tự mình lau mặt cho y. Miệng cũng không nghỉ ngơi, giống như thở dài: “Cuối cùng cũng thả lỏng rồi.”

Tô Nhan lập tức giương mắt, Hoa Lân vẫn là bộ dáng vui sướng tươi cười: “Về sau không cho làm bậy nữa.”

Tô Nhan biết hắn đang nói cái gì, lại không cảm thấy hối hận, chỉ là chết không thành thôi, chẳng lẽ thời cơ còn chưa tới?

Ngồi trên giường chốc lát, đợi Hoa Lân đem mặt cùng tay nhất nhất cọ qua một lần mới được chấp thuận xuống giường. Bọn Nam Cẩm Tả Kỳ thấy y đã có thể xuống đất, sắc mặt tuy vẫn không tốt lắm, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Tối hôm qua trừ bỏ Vinh thái y, còn có ai tiến vào không?” Tô Nhan ngồi ở chủ vị, tiếp nhận trà nóng Hoa Lân đưa qua, nhẹ nhấp một ngụm lúc sau mới chậm rãi mở miệng.

Nghe vậy, mấy người đều là cả kinh, ngay cả Hoa Lân cũng hoảng sợ, vội nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua có người xông vào phòng ngươi?”

Tô Nhan ngẩng đầu lên, bên môi treo một mạt cười như không: “Hoa Lân, ta chỉ là hỏi có người tiến vào không, chứ chưa hỏi người nọ có vào phòng ta không.” Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí cũng nhất quán nhẹ mạn làm người đoán không ra tâm tư của y. Trong lòng Hoa Lân nhảy dựng, cười nói: “Tối hôm qua trừ bỏ Vinh thái y cùng mấy người chúng ta cũng không có người khác, hạ nhân cũng chưa đi vào.”

“Nga.” Tô Nhan nhẹ nhàng lên tiếng, kéo ra đề tài: “Tổng bộ Phong Mạc là ở Giang Nam đi?”

Đông Hồ gật gật đầu: “Đúng.”

Tô Nhan liền nhìn ra ngoài, tối hôm qua tuyết rơi một trận, toàn bộ đều bị phủ một tấm màn trắng xoái, đôi mắt y chuyên chú nhìn toái tuyết đọng trên ngọn cây, thoáng chốc dịu giọng: “Bất tri bất giác, không ngờ đã qua một năm.”

Lời nói cảm thán làm đám người Hoa Lân bất giác nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói tiếp.

Tô Nhan từ trên ghế đứng dậy: “Ta cũng đã lâu không gặp Tứ ca và Tạ Nhiễm, Hoa Lân, thu thập một chút, ngày mai chúng ta xuất phát đi Giang Nam.”

Hoa Lân muốn nói gì đó nhưng chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng là lựa chọn trầm mặc.

Mấy người Nam Cẩm cũng đều một bộ muốn nói lại thôi, nhìn Tô Nhan cái gì cũng không thốt nên lời.

Tô Nhan chỉ làm như không phát hiện, sờ sờ áo khoác ấm áp trên người, đi về hậu viện.

Một đêm vô sự.

Ngày thứ hai, Tô Nhan vừa mới rời giường liền nghe thấy tiền viện truyền đến một trận ầm ĩ, y từ trước đến nay yêu an tĩnh, nửa năm qua lại vì Âu Dương Lam không có ở đây, lại càng không thích bị người quấy rầy. Giờ phút này vừa mới thức dậy lại nghe thấy một hồi ầm ĩ liền không tự giác nhíu mày.

Ra cửa phòng, chỉ thấy nô bộc trong phủ mỗi người đều mang vẻ mặt khẩn trương chạy nhanh ra ngoài.

Vượt qua bên người y, đều cúi đầu vấn an, lại là không dám ngẩng đầu lên liếc một cái.

Tô Nhan hơi hơi trầm mắt, nâng bước đi ra tiền viện.

Còn chưa đi vào đại sảnh, đã nghe thấy một giọng nữ thanh thúy: “Tô Nhan đâu? Kêu y ra gặp ta!”

Tô Nhan mơ hồ nhớ lại hình như đây là giọng của Cửu công chúa Âu Dương Ngưng đi, hôn sự của nàng cùng Tô Thần bởi vì nửa năm biến cố này vẫn luôn bị gác lại, cho tới bây giờ cũng chưa có thành hôn, Tô Nhan nghe giọng nói của nàng nôn nóng mày nhăn đến càng sâu.

“Hồi bẩm Cửu công chúa, Tô công tử hai ngày trước nhiễm phong hàn, hiện giờ còn chưa có khởi sắc vẫn đnag nằm trên giường nghỉ ngơi, không biết công chúa có gì chuyện quan trọng, Hoa Lân sẽ thay người chuyển lại.”

“Không được! Việc này rất trọng đại, ta muốn trực tiếp nói với y! Y ở nơi nào? Dẫn ta đi gặp y mau!” Âu Dương Ngưng thực kiên trì, Tô Nhan hơi hơi trầm ngâm, đi vào trong đại sảnh. Âu Dương Ngưng vừa thấy liền lập tức đi về phía Tô Nhan, quay lại nói với đám người Hoa Lân: “Ta muốn nói với Tô Nhan vài lời, các ngươi lui trước đi.”

Hoa Lân nhìn nhìn Tô Nhan, Tô Nhan liền hướng hắn khẽ gật đầu.

Lập tức, tất cả mọi người đều lui đi ra ngoài, đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Âu Dương Ngưng lại không vội mà nói chuyện, chỉ lui hai bước ngồi ở một bên ghế, thần sắc mỏi mệt. Tô Nhan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đánh vỡ trầm mặc: “Không biết công chúa hôm nay đến có chuyện quan trọng gì?”

Âu Dương Ngưng liền ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vài tia bất an: “Phụ hoàng gần đây rất kỳ quái.”

“Vì sao?”

“Ta không thể nói được, người đã thật lâu chưa thượng triều, tẩm cung cũng không cho vào, thái giảm canh cửa cũng đổi ngừoi. Mỗi ngày ta muốn gặp người, thái giám luôn nói là người đang nghỉ ngơi, ai cũng không muốn gặp.” Âu Dương Ngưng sắc mặt trầm trọng, tuy rằng niên kỷ còn nhỏ, tâm tư rất cẩn thận. Tô Nhan nhìn nàng một cái, xoay người ngồi xuống: “Việc này ta cũng nghe nói, Hoàng Thượng nửa năm qua long thể vẫn luôn bất an, nằm trên giường nghỉ ngơi cũng không kỳ quái.”

“Ngự tiền thị vệ cũng đổi người, chẳng lẽ như vậy còn không thể chứng minh có vấn đề?” Âu Dương Ngưng có chút sốt ruột, buột miệng thốt ra.

Tô Nhan nhướng mày, nhìn về phía nàng: “Cửu công chúa muốn nói cái gì?”

“Ta tuy là nữ nhi thân, tốt xấu cũng lớn lên trong hoàng cung, mọi người vì quyền lợi ợi dụng lẫn nhau ta đã gặp quá nhiều. Tình thế hiện giờ không thể không làm ta hoài nghi, có phải có người đang âm thầm sử kế, mưu cầu đế vị. Huống chi hiện giờ Nhị ca cùng Tam ca đều không biết tung tích, ta thật sự tìm không ra người để thương lượng.” Nháy mắt trở nên kiên định, thần sắc trầm trọng bị một loại kiên nghị thay thế, Tô Nhan nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Tam hoàng tử không rõ tung tích?”

Âu Dương Ngưng gật gật đầu: “Đã vài ngày ta không thấy hắn rồi, thái giám cung nữ hầu hạ chỉ nói hắn đi ra ngoài giải sầu, đến nỗi khi nào trở về bọn họ cũng không biết.”

“Có lẽ Tam hoàng tử chỉ là ở hoàng cung buồn chán, muốn đi ra ngoài giải khuây một chút, chờ đi mệt tự nhiên sẽ trở về.” Tô Nhan nhẹ giọng, vẫn nhớ lời hắn ngày ấy tựa hồ hơi nặng, muốn Âu Dương Khâm quên Tiêu Tuyệt cũng không phải một chuyện dễ dàng, huống chi giữa bọn họ còn kẹp một người tên Vệ Tử Thu, tâm nguyện của Âu Dương Khâm vĩnh viễn đều không thể đạt thành.

“Hiện giờ phụ hoàng tránh mặt không gặp, Nhị ca cùng Tam ca cũng chẳng biết đi đâu, nếu thực sự có người mưu phản vào lúc nay, chẳng lẽ chúng ta liền phải ngồi chờ chết sao?” Âu Dương Ngưng thấy Tô Nhan vẫn bình tĩnh, trong giọng nói lộ vẻ không ủng hộ.

Tô Nhan liền rút về tầm mắt nhìn về phía nàng: “Cửu công chúa cảm thấy Tô Nhan có thể giúp đỡ cái gì sao?”

Âu Dương Ngưng bị y hỏi đến á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nói: “Ta biết ngươi cùng Lục ca tình đầu ý hợp, Lục ca chết đối với ngươi mà nói là một loại đả kích vô cùng trầm trọng, chính là, hiện giờ trong cung thế cục hỗn loạn, coi như là vì Lục ca, ngươi cũng không thể ngồi yên không nhìn đến a.”

Tô Nhan liền cười, thanh thanh đạm đạm lại có lạnh nhạt không rõ: “Cửu công chúa quá đề cao Tô Nhan, Tô Nhan bất quá chỉ là một thư đồng nho nhỏ, thế nào có thể thay Hoàng Thượng phân ưu giải nạn? Huống chi hắn đã chết, ta cần gì phải để ý vương triều ai làm hoàng đế, ta ngỡ long ỷ này vô luận là ai tới ngồi, đều là họ Âu Dương, không phải sao?”

Bị ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn qua, Cửu công chúa khẽ run lên, kế đến rũ mắt, thật lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Nếu Lục ca ở thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ có biện pháp.”

Tô Nhan sửng sốt, ngay sau đó câu môi cười: “Đúng là như thế.”

Tiễn Cửu công chúa, phủ hoàng tử cũng an tĩnh trở lại, Tô Nhan ngây người trên ghế, thẳng đến Hoa Lân kêu réo mới hồi phục tinh thần lại.

“Cửu công chúa đi rồi?” Hoa Lân hỏi.

Tô Nhan gật gật đầu, chống tay vịn đứng lên, thẳng tắp nhìn thẳng Hoa Lân: “Hoa Lân, ngươi có từng lừa gạt ta không?”

Này vốn là một câu hỏi bình thường, nhưng Hoa Lân không khỏi ngẩn ra, sau đó dường như không có việc gì cười: “Đương nhiên không có.”

Vì thế Tô Nhan liền hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Đồ đạc thu thập xong chưa?”

“Chờ dùng bữa sáng xong liền có thể xuất phát.” Hoa Lân một phen lau mồ hôi lạnh giữa trán, bình tĩnh trả lời.

Chờ ăn cơm sáng xong, đoàn người xuất phát thì đã đến trưa, Tô Nhan cũng không nóng nảy, chậm rì rì lên xe ngựa, chỉ dặn Hoa Lân chuẩn bị hạ nhân để bọn họ không ở trong khoảng thời gian này hảo hảo trông coi nơi phủ đệ, tiếp theo liền mang theo đám người Hoa Lân xuất phát.

Bốn người bọn họ ở trên giang hồ phiêu đãng đã quen, tự nhiên sẽ không ngồi xe ngựa, mà Hoa Lân cùng Tả Kỳ tuy chưa từng ly kinh nhưng cũng là cao thủ trong đó, bọn họ lại càng thích cưỡi ngựa, cho nên xe ngựa rộng đến khoa trương cũng chỉ có mình Tô Nhan ngồi mà thôi. Y cũng không ngại, vừa lên xe ngựa ngã đầu liền ngủ, hai ngày nay nội tâm không ngừng có tâm sự, thời gian ngủ thật sự rất ít, chờ một giấc này tỉnh lại bọn họ sớm đã ra khỏi kinh thành.

Hiện tại tuy là mùa đông, cảnh trí ven đường vẫn đẹp như vậy, tuyết trắng xóa, bao bọc mọi thứ bằng màu trắng, những cái đại thụ sum xuê bên đường cũng như phủ thêm bộ đồ mới, lẳng lặng chót vót giữa đất trời, một phen lịch sự tao nhã khó nói.

Tô Nhan ngáp một cái, xe ngựa lập tức ngừng lại.

Tây Minh đảm đương xa phu vén rèm lên, nói: “Phía trước có một cái trấn nhỏ, hiện giờ sắc trời hơi tối không bằng chúng ta nghỉ ngơi lại một đêm đi.”

Tô Nhan tự nhiên không có dị nghị, đứng dậy xuống xe ngựa, đêm mùa đông so với ban ngày thường dài hơn một ít, cho nên chờ Hoa Lân an bài phòng xong, bên ngoài đã một mảnh đen nhánh. Tô Nhan vẫn luôn ngồi ở đại đường khách điếm, cho dù thân này đang ở chốn náo nhiệt, cũng không dấu được một thân tịch liêu cô quạnh. Y hơi hơi rũ mắt, nhìn chén trà trước mặt tới xuất thần, Hoa Lân thấy vậy đi tới bên cạnh: “Nơi này tuy so ra kém kinh thành, nhưng phòng ốc cũng rất sạch sẽ, đêm nay cứ tạm chấp nhận như vậy đi.”

Tô Nhan nhàn nhạt cười: “Hoa tổng quản, ngươi thật giống một bà già.”

Lời này vừa nói ra, liền thấy Hoa Lân vẻ mặt tích tụ, mà mấy người Nam Cẩm không chừa mặt mũi cười rộ lên, ngay cả Tả Kỳ gương mặt oa oa cũng là một mảnh ý cười. Hoa Lân tuy không thích chuyện một đại nam nhân bị so thành bà già khú, bất quá thấy Tô Nhan trong nháy mắt trở nên sinh động, biểu tình tuy uất ức cũng không nói cái gì.

Hoa Lân rất nhanh đã mang đồ ăn lên, đều là những món ngày thường Tô Nhan thích ăn. Tô Nhan nhìn một bàn đầy thái sắc, không khỏi ở trong lòng than nhẹ một tiếng, nửa năm qua, trình độ dụng tâm của mấy người bọn họ đã sớm đền độ không thể che giấu, nhưng Tô Nhan vẫn cảm thấy áy náy. Nếu không phải tại y, Âu Dương Lam làm sao chết được, phủ Lục hoàng tử cũng sẽ không từ quang cảnh náo nhiệt mà biến thành phần mộ an tĩnh, mà bọn họ cũng sẽ không mất đi chủ tử, trở thành bộ dạng rắn bị dập đầu như bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.