“Thiếu gia, cứu Tạ Nhiễm trước mới quan trọng.” Tô Nhan đứng phía sau, bình tĩnh nói, đỉnh mày tuấn mỹ của Âu Dương Lam gắt gao nhíu thành chữ xuyên (川),tay lại bắt lấy Tô Nhan: “Phương pháp cứu Tạ Nhiễm có rất nhiều loại, cho nên ta không muốn để ngươi mạo hiểm.”
“Nhưng mà……”
Lời nói kế tiếp thình lình bị một thanh âm đánh gãy, chỉ nghe thấy một giọng nói mê người xuyên qua bầu không khí khẩn trương phá tiết mà đến, không khí xung quanh đều giống như bị lay động, nháy mắt xé mở một cái khe, ở cái khe nhỏ hẹp kia Tô Nhan nghe thấy người nọ nhẹ giọng nói: “Tiểu Lam, đã lâu không gặp.”
Âu Dương Lam vốn đã nhíu mi nay lại nhăn đến càng sâu, chữ xuyên càng thêm đậm.
Trong nháy mắt gương mặt xẹt qua vô số cảm xúc, bất đắc dĩ, bi thương, ngạc nhiên cùng với không thể không tiếp thu, cuối cùng là kinh ngạc.
Cuối hành lang gấp khúc, hai nam tử trẻ tuổi chậm rãi đi tới, nam tử bên trái vẻ mặt đào hoa, mắt mang thủy quang, tuy chỉ mặc một kiện y phục tố sắc lại vẫn có thể làm người ta cảm thấy một loại khó quên. Nam tử bên cạnh từ đầu đến chân một thân hắc sắc như là sứ giả bóng tối, từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở người sống chớ nên lại gần.
Tô Nhan nhìn thoáng qua, cảm khái thế giới này thật là nhỏ.
Hai người đang đi về phía bọn họ đúng là hai người cưỡi ngựa hôm qua đã gặp ở dưới chân núi.
Cẩn Sâm Cẩn Sâm…… Đại khái chính là Lý Cẩn Sâm trong miệng Âu Dương Lam đi, vị bên cạnh hắn vừa thấy liền biết nam tử mệnh phạm đào hoa kia chính là Thái tử vương triều Âu Dương Uyên.
“Lại gặp mặt nữa, tiểu huynh đệ.” Âu Dương Uyên trước mặt mấy người bọn họ, cong môi cười cười nhìn Tô Nhan, lại bị Âu Dương Lam không khách khí chắn trước người. Vì thế Âu Dương Uyên càng lại gần, trên mặt ý cười càng đậm: “Tiểu Lam, sáu năm không gặp, ngươi liền một tiếng đại ca cũng không chịu kêu?”
Âu Dương Lam nhấp môi, giữa hắc mâu ám quang lưu chuyển làm người khó hiểu: “Đại ca ta sớm đã chết.”
Nghe vậy, cắp mắt đào hoa của Âu Dương Uyên nổi lên một chút ảm đạm không quá rõ ràng, ngay sau đó lại cười, đối Tô Nhan phía sau Âu Dương Lam nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Nói cho ca ca biết được không?”
Tô Nhan khóe miệng co rút, mím môi không nói.
“Ân, không nói cũng không sao, để cho ta đoán xem,” Âu Dương Uyên tựa hồ vĩnh viễn không biết được bảy chữ “một tấc lại muốn tiến một thước” viết như thế nào, thấy không ai trả lời hắn vẫn cao hứng tiếp tục nói: “Là Tô gia tiểu Lục đi?”
Bị người liếc mắt một cái nhìn thấu thân phận cũng không làm Tô Nhan cảm thấy kinh ngạc, Âu Dương Uyên biết mình là Tô gia lão Lục cũng không kỳ quái lắm. Thư đồng cho Lục hoàng tử là ai sớm đã không phải bí mật, chỉ là ánh mắt Âu Dương Uyên nhìn mình làm Tô Nhan cảm thấy có chút không được tự nhiên. Tìm tòi nghiên cứu lại mang theo hài hước, nhàn nhạt cũng không rõ ràng, rồi lại làm người vô pháp bỏ qua: “Thật tốt a, cùng Tiểu Lam nhà chúng ta đều là đứng hàng thứ sáu, loại duyên phận này quả thực không thể xem thường đâu, ngươi nói đúng không, Cẩn Sâm?”
Lý Cẩn Sâm hiển nhiên đối hắn sớm miễn dịch, thấy Âu Dương Uyên nhìn mình cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, tuyệt không nhiều lời. Tuy là như thế, Âu Dương Uyên vẫn cao hứng muốn chết, tuy rằng thường nhân căn bản vô pháp minh bạch hắn rốt cuộc cao hứng cái gì. Chỉ thấy hắn đột nhiên bổ nhào vào trên người Lý Cẩn Sâm, không chút để ý nơi này còn có những người khác tồn tại, há mồm liền hôn trên mặt Lý Cẩn Sâm một cái, trong miệng niệm niệm: “Cẩn Sâm Cẩn Sâm, ngươi rốt cuộc nguyện ý cùng ta nói chuyện, ta sai rồi, buổi tối không bao giờ lôi kéo ngươi làm vận động, hơn nữa một đêm còn muốn nhiều lần như vậy, cho dù ngươi là tường đồng vách sắt cũng nhất định là chịu không nổi, cho nên ta đã quyết định, về sau mỗi ngày buổi tối ta đều chỉ cần một lần, ngươi nói……”
Chắc hẳn phải vậy, lời kế tiếp tự nhiên biến mất dưới nắm tay của Lý Cẩn Sâm, đương lúc Âu Dương Uyên dùng tay che lại gương mặt, Lý Cẩn Sâm xoay người một cái liền bay lên nóc nhà, rốt cuộc chờ Âu Dương Uyên mở tay ra, Lý Cẩn Sâm sớm đã không thấy đâu.
“Cẩn Sâm……” Âu Dương Uyên nhíu mày la lớn.
Vệ Tử Thu nhìn không được nữa, mắt trợn trắng: “Ngươi là heo a? Biết rõ Lý Công tử da mặt mỏng, còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy ngay cả chuyện phòng the cũng đem ra nói!!.”
Âu Dương Uyên lại đột nhiên cười, trong mắt lóe quang mang mát lạnh, thanh âm cũng lập tức trở nên bình thường: “Chờ ta đem nơi này xử lý, liền đuổi theo hắn, hắn đi không xa.” Tô Nhan kinh ngạc với tốc độ biến sắc của người này, chỉ thấy tầm mắt Âu Dương Uyên đã dừng lại trên người mình: “Tô Nhan, thu lại điều kiện vừa mới nói đi, nếu thật sự muốn thực hiện, đệ đệ ta sợ là mỗi ngày đều ngốc tại sơn trang này.”
Tô Nhan sửng sốt, không dự đoán được Âu Dương Uyên thế nhưng biết được quan hệ giữa mình cùng Âu Dương Lam, hơn nữa còn sớm tường tận điều kiện Vệ Tử Thu đề ra. Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận sao lại thế này, bên tai liền vang lên giọng Vệ Tử Thu bất mãn kháng nghị: “Âu Dương Uyên! Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm! Rốt cuộc là ngươi cứu người hay là ta cứu? Ta cứu thì phải đáp ứng điều kiện của ta!”
Âu Dương Uyên câu môi cười, rốt cuộc cũng có chút phong độ hòa khí phách của một vị Thái tử: “Ngươi không phải vẫn luôn muốn Diễn Nhật sao? Dùng nó tới trao đổi như thế nào?”
Vệ Tử Thu bị điều kiện trong miệng Âu Dương Uyên làm cho mê mụ đầu óc cứ thế liền ngơ ngẩn, này không phải trọng điểm, trọng điểm là: “Không được!” Là giọng của Âu Dương Lam, sắc mặt của hắn so vừa rồi còn muốn khó coi hơn vài phần, đôi con ngươi bình tĩnh nhìn chằm chằm trên mặt Âu Dương Uyên, từng câu từng chữ nói: “Đó là đồ Dung phi để lại cho ngươi, há có thể tùy tiện liền cho người ta!”
“Khó được Tiểu Lam còn nhớ nàng, cũng không uổng công nàng thương ngươi như vậy.” Âu Dương Uyên tuy rằng đang cười, nhưng xen lẫn tươi cười lại thấm tạp rất nhiều bất đắc dĩ cùng những cảm xúc khó tả. Sau đó hắn đột nhiên vỗ bả vai Âu Dương Lam thật mạnh, trong giọng nói nồng đậm cổ vũ cùng vui mừng: “Trong nháy mắt, Tiểu Lam của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Âu Dương Lam không nói lời nào, Âu Dương Uyên cũng không ngại, chỉ là đối Tô Nhan nói: “Tạ Nhiễm là thư đồng trước kia của Tiểu Lam, ta cũng gặp qua hắn vài lần, hiện giờ hắn thân mang kỳ độc khiến cho Tử Thu lớn mật thử một lần, nhưng là các ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
“Về phần Diễn Nhật này,” hắn vừa nói vừa từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp nhỏ, nhẹ ấn một cái nắp hộp liền tự động mở ra, một viên minh châu bùi sắc bình yên nằm trong đó, óng ánh sáng long lanh, rọi đến chói mắt, hiếm khi thấy Vệ Tử Thu biểu tình kinh ngạc: “Ngươi……” Âu Dương Uyên lại đem cái nắp khép lại đưa cho hắn: “Nhanh đi cứu người.”
Vệ Tử Thu chậm rãi tiếp nhận, giống như bảo bối mà cất vào trong lòng ngực sau đó đi nhanh vào cửa, Âu Dương Uyên cũng theo đi vào.
Không khí nháy mắt an tĩnh lại, sắc mặt Âu Dương Lam vẫn luôn chưa từng hòa hoãn, Tô Nhan nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Lòng bàn tay hai người giống như môi răng yên tĩnh mà bình yên dán sát bên nhau, tựa như đã tìm được phần phù hợp còn lại. Tô Nhan cảm giác trên tay căng thẳng, cúi đầu nhìn lại liền thấy Âu Dương Lam không biết khi nào giang hai tay gắt gao cầm lấy, nhanh như vậy, nhanh đến mức làm y có loại ảo giác bọn họ có thể như vậy vĩnh viễn nắm tay đi hết cả đời.
Độc trong cơ thể Tạ Nhiễm đã lan ra lục phủ ngũ tạng, Vệ Tử Thu thấy đều không khỏi nhíu mày, xoay người đem một đống người đứng ngay mép giường đuổi hết ra ngoài. Ngay cả Tô Dật thề sống chết muốn canh giữ ở đầu giường cũng bị ném ra nhưng lại để Nam Cẩm ở lại, nói rằng hắn có chỗ hữu dụng.
Lúc trước một bóng người cũng không thấy, hiện tại hạ nhân không biết từ đâu xông ra, an tĩnh mà nhanh chóng xuyên qua đình viện cùng vài gian nhà ở. Mấy người ngồi ngoài tiền sảnh bên cạnh phòng Tạ Nhiễm đều vô tâm nói chuyện, đặc biệt là Tô Dật. Hắn từ lúc bị đuổi ra vẫn luôn nhìn mặt đất dưới chân, phảng phất hết thảy phát sinh bên ngoài đều cùng hắn không hề liên hệ. Tô Nhan lo lắng nhìn ca ca mình một cái, đứng dậy đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Tứ ca, Tạ Nhiễm sẽ không có việc gì đâu.” Vụng về an ủi như vậy là điều duy nhất lúc này Tô Nhan có thể nghĩ ra.
Tô Dật ngẩng đầu lên hấp tấp cười: “Ân.”
Tô Nhan thấy trong lòng hơi nhói, nhẹ nhàng cầm tay Tô Dật, bình tĩnh đạm nhiên nói: “Nếu Tạ Nhiễm thật sự chết, ta cho phép ngươi và hắn đi cùng nhau.”
“Chính là…… Nương còn có Hiếu Tinh……” Tô Dật như vậy, lời phun ra lại nuốt vào làm Tô Nhan trầm xuống. Lời y nói bất quá là an ủi biến tướng chút thôi, không ngờ Tứ ca thế nhưng thật sự có tính toán này. Tô Nhan nhắm mắt, thanh âm không nhanh không chậm truyền đến: “Tam nương cùng Hiếu Tinh đã có ta chiếu cố, chỉ cần ta còn một hơi tuyệt không để các nàng chịu nửa phần ủy khuất.”
“Thật vậy không?” Tô Dật trong mắt rốt cuộc khôi phục chút thần thái, khiến người nhìn thấy càng thêm lo lắng.
Cái Tứ ca ngu ngốc này, hắn không biết cho dù hắn và Tạ Nhiễm chết cùng nhau, hai người cuối cùng cũng không có khả năng bên nhau. Hoàng tuyền lộ quá dài, bọn họ sao có thể vượt qua đằng đẵng năm tháng mà cuối cùng tới được cạnh nhau?
Tô Nhan cúi đầu, không nhìn vào mắt Tô Dật nữa.
Âu Dương Lam cùng Âu Dương Uyên nghe thấy đoạn trò chuyện kỳ quái của hai huynh đệ bọn họ, đồng dạng ánh mắt liếc nhau một cái, ngay sau đó lại ăn ý dời đi.
Sắc trời dần tối sầm xuống, trong sơn trang người hầu bưng bữa tối phong phú lại đây, tất nhiên là không ai có tâm tư ăn. Âu Dương Lam đứng dậy gắp đồ ăn vào chén sau đó bưng đến trước mặt Tô Nhan. Tô Nhan ngẩng đầu, dưới ánh đèn sáng tỏ gương mặt tuấn dật của Âu Dương Lam tựa ngưng kết một tầng ôn nhu mỏng manh, bên môi đều nhuộm đầy thâm tình: “Ăn mới có sức mà chờ.” Thanh âm vẫn bình thường không có gì khác lại, Tô Nhan lại cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong lòng bị thứ gì nhẹ nhàng gẩy một phát, chấn động lên.
Lúc này, ngoài cửa chậm rãi đi vào một người, là Lý Cẩn Sâm buổi sáng bị đẩy đi.
Người nào đó vốn đang ỉu xìu vừa nhìn thấy hắn, lập tức khôi phục mười hai vạn phần sức sống, từ trên ghế mà nhảy về phía hắn cuối cùng bị bức ngừng cách hắn một khoảng khá xa. Âu Dương Uyên nhìn ngó phía dưới, cười lấy lòng: “Cẩn Sâm ta sai rồi, ta không bao giờ nói mấy lời thô bỉ đó nữa, cho nên, ngươi có thể bỏ thanh kiếm xuống được không?”
Lý Cẩn Sâm mặt vô biểu tình liếc hắn một cái, thong thả ung dung đem thanh kiếm sắc bén tra vào trong vỏ.
Bởi vì Lý Cẩn Sâm đã trở lại, Âu Dương Uyên nãy giờ ngồi không bây giờ cũng cảm thấy đói bụng, Âu Dương Lam cùng Tô Nhan đang nhập tiên cảnh và vị Tô Dật thất hồn lạc phách cũng bị kéo lên bàn cơm, một bữa ăn không có mùi vị.
Bóng đêm dần dày hơn, trong phòng vẫn chưa có gì động tĩnh gì.
Vệ Tử Thu bắt hạ nhân phải đưa cơm từ khe cửa cho hắn, kiên quyết không cho người không liên quan liếc vào phòng một cái nào.
“Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Uyên duỗi cái eo lười biếng nói, tuy rằng trên mặt mọi người không có biểu hiện gì là buồn ngủ. Không biết sao Tô Nhan lại liên tưởng đến cảnh tượng hắn đem vị mặt vô biểu tình kia đè dưới thân mà ăn, thật là khó tin, Lý Cẩn Sâm thế nhưng lại nằm dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]