Hà Nam Lạc Dương Tư Đồ phủ
“A ——” Một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ đêm yên tĩnh,bóng người phút chốc từ trên giường ngồi lên,mái tóc dài xõa tóc xuống gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hắn cầm chặt y phục ngay ngực,ngụm lớn thở hổn hển, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo đơn.
“Thế nào,Trúc Lưu? Vừa nằm ác mộng sao?” Tư Đồ Dịch đẩy cửa đi vào, lo lắng nhìn hắn kể từ ngày mất tích sau khi trở về, đệ đệ vẫn thần sắc không yên.
“Không có...... đệ không sao.”
Tư Đồ Trúc Lưu dùng sức lắc đầu giống như cố gắng đuổi đi bóng người đuổi theo khắc sâu trong đầu. Nhưng hắn bởi vì ác mộng mà tim đập loạn nhịp không cách nào trong khoảng thời gian ngắn trở lại bình thường,mỗi một cái đều hung hăng va chạm vào ***g ngực hắn,giống như là muốn đụng ra một cái lỗ thủng to.
“Có muốn huynh cho người chuẩn bị một chén trà định thần để em ngủ ngon một chút không?” Tư Đồ Dịch không yên lòng lại hỏi.
Tư Đồ Trúc Lưu chỉ là ngay lập tức lắc đầu cự tuyệt.”Không cần,đại ca,em sẽ khỏe thôi.”
Chuyện này không phải uống vài chén trà định thần là có thể tiêu trừ tâm bệnh, ngủ thiếp đi ngược lại dễ dàng mơ thấy cảnh tượng kinh khủng kia.Nếu không phải sợ đại ca lo lắng, hắn chấp nhận không cần ngủ.
Tâm bệnh cần phải có thầy thuốc, nhưng chỉ sợ bệnh này không có thầy thuốc nào chữa được...... Hắn kinh ngạc nghĩ tới.
Thấy Tư Đồ Trúc Lưu đề nghị ngốc, Tư Đồ Dịch thở dài nặng nề, “Trúc Lưu,trong lòng nếu có chuyện có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-nhan/146875/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.