Chương trước
Chương sau
Đăng ở Lustaveland

Tháng 9 năm 1989.

Jade một thân một mình kéo theo chiếc va li cực kỳ lớn chứa hành lý, đứng cô đơn ở sảnh lớn nhà ga Ngã tư Vua. Nhìn dòng người rộn ràng, nhốn nháo cũng không làm Jade cảm giác được sự ấm áp và nhiệt độ. London vào tháng Chín, thật ra cũng không lạnh quá, mặc dù buổi tối có mưa. Nhưng oái oăm thay, Jade lại muốn rời xa quê nhà, đi vào nơi này.

Đơn giản là vì Jade sắp đến một ngôi trường mới. Quạnh quẽ- cảm gíac không dễ chịu chút nào vì không quen không khí nơi này.

Jade cúi đầu nhìn vé xe trên tay, tốt rồi, ga đi là ga 9 ¾ mà Jade hiện tại đang đứng ở giữa Ga số 9 và Ga số 10. Thật là khó hiểu. Sao tìm ở đâu được số ¾. Jade đọc được từ “Hogwarts, một lịch sử” có nhắc đến: muốn đến sân ga cần phải đi vào một hàng rào, nhưng vị trí cụ thể lại không có, và nơi này có rất nhiều hàng rào.

Jade cũng đã lấy hết can đảm hỏi mọi ngươì xung quanh, nhưng rốt cuộc bản thân được nhận vào một ngôi trường “kỳ lạ”. Jade chưa muốn cho người khác biết, có lẽ sợ họ xem Jade thành bệnh nhân cần vào bệnh viện chăng.

“Xin chào! Bồ đến Hogwarts hả?” Một cậu bé tóc đỏ từ phía sau lưng Jade thò đầu ra, tay chỉ vào tờ vé cô đang cầm.

Jade gật gật đầu: “Đúng vậy, mình chưa biết nên đi đến sân ga như thế nào.”

Cậu bé cười, nét mặt thể hiện “mình hiểu, mình hiểu”, giơ tay chỉ vào một cây cột,” Chỉ cần bồ hướng về phía mặt tường này, đi thẳng, chạy nhanh một chút là được. Yên tâm, sẽ không đụng vào đâu, chỉ cần bồ là học sinh của Hogwarts.”

Jade nìn mặt tường một cách nghi ngờ, kéo chiếc vali đến gần, dùng tay sờ vào nó một lúc. Cô quyết định: Tuyệt đối không thể tin tưởng lời nói của cậu bé đó. Vì thế, Jade dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn cậu bé tóc đỏ, nói nhỏ nhẹ: “Mình có chút sợ, đây là lần đầu tiên làm việc mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Bồ có thể chạy trước được không, làm mẫu cho mình với?”

Cậu bé kỳ lạ nhìn Jade một lúc, cuối cùng hơi cười cười, giơ tay ra: “ Mình tên Fred, Fred Weasley, học sinh mới năm nhất của Hogwarts. Rất vui được biết bồ.”

Jade cũng khẽ mỉm cười:”Jade Zeller, cũng là học sinh mới.”

Thời điểm họ bắt tay, cũng có một cậu bé tóc đỏ như thế đi tới. Cậu ta giống Fred như đúc, chắc là sinh đôi? Jade nghĩ như vậy. Trong khi đó, Fred hướng về phía cậu bé ấy vẫy tay:”George! Tới đây! Mình mới biết được bạn mới, Jade Zeller. Bồ ấy cũng là học sinh năm nhất mới toanh...”

Cứ như vậy, năm đó, ở ngoài sân ga, Jade gặp được Fred và George mà nguyên do là trò đùa dai của Fred bị thất bại.

Không thể phủ nhận rằng Fred và George là hai người nói chuyện siêu cuốn hút, tuy rằng họ thích đùa dai. Điều này thấy được ở thời điếm Fred muốn lừa cô, nhưng mà giao tiếp với người như vậy một lúc, Jade tạm quên đi cảm giác cô đơn.

Lúc họ đang nói chuyện, một quý bà tóc đỏ hơi đẫy đà đi cùng với hai cậu tóc đỏ khác chạy tới, nhìn thấy cặp sinh đôi đang đứng đần ra đấy, bực mình kêu lên:” Vì sao hai đứa còn ở đây? Fred? George? Hai đứa bây giờ phải ở trong ga và chuẩn bị lên tàu chứ?”

Fred chỉ vào Jade, giải thích:”Má, đây là bạn mới của tụi con, cậu ấy đang hỏi chúng ta đi vào sân ga như thế nào.” Nói xong, cậu ta nháy mắt về phía Jade.

Jade cũng ngầm hiểu ra, nói với mẹ của họ, bà Weasley:”Chào bác, xin lỗi vì làm trễ giờ của nhà bác. Con là học sinh mới, lần đầu đến Hogwarts, đối với mọi việc còn chưa rõ, bố mẹ con cũng không biết được cách đến, may nhờ có Fred và George giúp đỡ.”



Bà Weasly có vẻ rất vui khi thấy hai thằng con trai nghịch ngợm chuyên phá phách vậy mà lại biết giúp đỡ người khác. Bà nhìn Jade và cười:” Nào, không cần khách sao, con yêu. Nhưng mà thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta mau đến sân ga đi. Fred, con đi trước đi!”

Bị gọi tên, Fred làm bộ bất đắc dĩ, lắc đầu và đẩy xe đầy của cậu lên trước, đồng thời tức giận:”Má, con là George!”

Jade nhìn thấy điệu bộ hơi nhếch môi cười đầy nghịch ngợm của cậu ta, rồi nhìn sang George còn đang đứng cạnh mình nhướn mày. George lúc này thì nhếch môi cười vui vẻ, có vẻ chứng minh cho việc họ lừa được người khác.

“Xin lỗi con! George, xin lỗi nhé! Vậy con đi trước đi, George.” Bà Weasley có vẻ đau đầu về hai anh em này.

Jade khẽ cười. Nhìn vẻ mặt cô vẫn còn chút tức giận, nhưng thực tế trong lòng còn vui hơn Fred. Hai người kia xem ra rất thích trêu chọc người khác. Nhưng mà ở phương diện này, cô cũng đâu thua kém đâu nhỉ?

Chờ đến khi mọi người đều vào sân ga đủ rồi, bà Weasly chỉ huy cho đôi song sinh mang hành lý lên tàu giúp Jade xong xuôi, mới lo lắng nói:” Bây giờ, hai đứa cư xử cho tốt, biết chưa? Fred? Còn cả con nữa, George?”

Hai đứa sinh đôi gật đầu mạnh mẽ, nhưng từ biểu hiện của hai đứa có thể thấy chúng rất vui mừng khi thoát khỏi tầm mắt của bà Weasly cỡ nào. Vui đến nỗi những điều được giao phó, chắc là mặc kệ để từ tai này qua tai kia.

Ở trên tàu lửa, 3 đứa trẻ quyết định ngồi chung 1 toa.

Trước khi lên tàu, phu nhân Weasley đã giới thiệu cho Jade một đứa trẻ khác của bà cũng học trong trường, là Percy học năm 3. Jade thầm nghĩ, trẻ con nhà này này thật là nhiều. Nhưng anh chàng Percy này hoàn toàn khác so với hai anh em sinh đôi, vừa nhìn đã thấy là học sinh gương mẫu rồi, ngoan ngoãn, rập khuôn, không phải là kiểu người Jade thích làm bạn cùng.

Fred và George vui vẻ giới thiệu cho cô các thành viên trong nhà mình, gia đình Weasley. Trong nhà có ba, má, ngoài ra còn có 3 người anh trai, 1 cậu em trai và 1 cô em gái. Jade lắng nghe rất nghiêm túc, bởi cô là con một, chưa bao giờ hiểu được cảm giác có nhiều anh chị em là như thế nào.

Fred nhìn thấy Jade có chút không vui, xoa đầu cô “ Jade bé nhỏ, vì sao không vui vậy?”

Jade gượng cười “ Chắc do được đi học, có hơi sợ hãi.”

Fred và George nháy mắt với nhau, nói “ Vậy thì bọn mình kể cho bồ nghe về truyền thuyết về đoàn tàu tử vong nhé. Nghe nói chuyện xảy ra trên chuyến tàu duy nhất đến Hogwarts. Bồ có muốn thử nghe chút không?”

Jade nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ, đành làm vẻ sợ hãi đáng thương “Đoàn tàu tử vong? Chẳng lẽ lại là phiên bản khác của vụ án mạng trên tàu tốc hành phương Đông? Thôi, mình không nghe đâu!” nói xong, Jade co gối vào úp mặt lên đầu gối trốn tránh.

“Jade, vụ án mạng trên tàu tốc hành phương Đông là sự kiện gì vậy?” Fred tò mò hỏi, George cũng hóng theo.

Jade len lén cười, sau đó cô ngẩng đầu lên “ À, đó là tên của một quyển tiểu thuyết của Muggle, các bồ biết rồi đó, bố mẹ tớ là Muggle. Nhưng mà, chiếc tàu đó không giống với tàu của Hogwarts lắm đâu!” Sau đó, Jade tóm gọn đơn giản nội dung của cuốn tiểu thuyết, tất nhiên là không thể thiếu việc tăng thêm một số yếu tố khủng bố vào.

Hai cậu sinh đôi lắng nghe nghiêm túc, chờ đến khi câu chuyện kết thúc, hai người đều vuốt cằm, nét mặt nghiêm túc nói: “ Xem ra truyền thuyết về đoàn tàu tử vong của chúng ta....”

“ Cần phải tăng thêm một số yếu tố đặc sắc, đặc biệt là....”

“ Sự kiện giết người!” Hai anh em đồng thanh nói ra, đập tay nhau vì sự ăn ý.



Jade xì cười “Chúa ơi! các bồ thật là ăn ý!”

“Mà Jade, Chúa là gì vậy?”

Jade trầm tư “ À, câu này giống câu mà Phù thủy hay kêu “Ôi Merlin!”.” Nghe vậy, cặp song sinh dời sự chú ý từ vụ đoàn tàu tử vong sang người gọi là Chúa. Nếu Chúa biết được sức hấp dẫn của mình to lớn như thế, có phải sẽ rất vui vẻ chăng. Khi nghe Jade giải thích về Kinh thánh, hai anh em sinh đôi càng hưng phấn đến “nhảy nhót tung tăng”. Bọn họ không hiểu vì sao những câu chuyện đó “không chân thật”, đặc biệt là có nhiều chi tiết giống tương tụ với thế giới phù thủy, làm cho họ càng hoang mang.

“George, Fred, hai đứa đang làm cái gì vậy?” Một anh chàng tóc đỏ, thân hình cao lớn chắc nịch mở cửa toa tàu ra, không vui nói với hai đứa em trai:” Đừng nói hai đứa lại suy nghĩ trò quậy phá nào đấy, anh yêu cầu hai đứa ít nhất cũng yên tĩnh mà đến trường đi.”

George và Fred nhìn người kia, thấy không có gì liền cười “ Thôi nào! Thả lỏng đi anh Charlie. Tụi em chỉ đang nói chuyện cùng người bạn mới mà. Anh Charlie, đây là Jade, Jade Zeller. Jade, đây là anh ba tụi mình, Charlie.”

Jade mỉm cười với anh Charlie “Rất vui được gặp anh.”

Anh Charlie cười, chào Jade, giới thiệu một chút về tình hình trường học bây giờ, sau đó cảnh cáo hai anh em sinh đôi không được quậy phá trước khi đặt chân đến trường; cuối cùng anh lách qua toa kế.

Jade nhún vai “Có vẻ mọi người đều cho rằng các bồ định làm trò gì đó trên tàu này nhỉ, chẳng lẽ các bồ đem kế hoạch ra kể cho mọi người ư?”

Geroge và Fred rất bất đắc dĩ “Bồ cũng biết là đôi khi con người luôn không kiên trì được.....”

“ Đặc biệt là khi cực kỳ hưng phấn, cho nên bọn tớ......”

“Luôn không cẩn thận để lộ kế hoạch ra.....”

“ Chứ có phải bọn tớ muốn thế đâu” Hai người đồng thời cúi đầu xuống thấp.

Jade nhìn họ và cười, nói đúng sự thật:” Thực bất hạnh.”

Sau đó, 3 người bọn họ trò chuyện hồi lâu, có khi thì nói về phù thủy hoặc về thế giới Muggle. Tuy Jade đến từ gia đình Muggle, cũng không làm ảnh hưởng đến sự hiểu biết của cô về thế giới phép thuật. Ờ thì sau này Jade đọc trên cả trăm quyển sách, khi đó kiến thức của cô về phép thuật còn nhiều hơn cả cặp sinh đôi.

George và Fred thì thể hiện sự hứng thú to lớn của họ về Muggle. Một vài chi tiết nhỏ vô tình cũng làm họ mê muội không thôi, ví dụ chiếc vòng cổ Jade đang đeo, mặt trong có hình chụp 3 người trong gia đình cậu ấy. George và Fred kinh dị vì sao họ lại không động đậy, mà Jade cho rằng bất động mới hợp tình hợp lý.

Xe đẩy bán đồ ăn đến toa của bọn họ, Jade hào hứng đến nỗi mua một đống đồ ăn lớn, đủ mọi thể loại kỳ lạ cổ quái, mà cô chưa biết nên ăn từ đâu. George và Fred cười lấy ra từ túi phần sandwich đã được Má chuẩn bị trước đó, không bận tâm mà ăn.

Nhìn Jade nhìn một miệng đầy đồ ăn, hai anh em cười sung sướng, chọc cô ấy là con heo nhỏ. Jade liền quyết định biến hai anh em thành heo giống mình. Thế là ba người ăn chung đống lớn thức ăn đó.

George và Fred sau khi thử một vài loại bánh kẹo, tò mò hỏi: “Jade, cha mẹ bồ không phải là phù thủy, vậy họ làm công việc gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.