Chiếc xe màu đen chạy êm ru trên đường, bởi vì không phải giờ cao điểm nên trên đường không có nhiều xe, đi thêm khoảng nửa tiếng là có thể đến bệnh viện mà ba Úc Thư đang ở.
Ghế sau, Mục Tu quay sang nhìn Úc Thư đang ôm hộp bánh kem, phát hiện trên mặt cậu nở nụ cười xán lạn.
Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, từ đôi mắt xinh xắn, đến hàng mi dày và dài, đến chiếc mũi và đôi môi xinh đẹp. Thoạt nhìn vô cùng mềm mại đáng yêu.
Từ góc độ của hắn có thể nhìn được ba nốt ruồi dưới mắt trái của Úc Thư. Ba viên ấy làm tăng thêm sức hấp dẫn của cậu, nhưng chúng cũng không khiến người ta cảm thấy quá quyến rũ. Hắn vươn tay, chạm vào nốt ruồi dưới mắt trái của Úc Thư.
"Bảo bối, ba nốt ruồi này của em thật là đẹp."
Úc Thư nghe vậy hơi không vui. Cậu luôn không thích chúng, bởi nó mang lại một loại cảm giác không đứng đắn. Nếu không phải ngày thường cậu che giấu pheromone của mình thì dựa vào lối sống đi sớm về muộn của cậu đã sớm bị hàng xóm chỉ trỏ.
"Tôi không thích mấy nốt ruồi đó, chẳng đẹp chút nào."
Mục Tu thấy Úc Thư không vui, ngay cả giọng điệu cũng rầu rĩ. Hắn dịu dàng nhìn cậu nói:
"Tôi rất thích, rất xinh đẹp."
Mục Tu nói rất đẹp, rất thích là chỉ nốt ruồi, cũng là chỉ Úc Thư. Hắn vốn đang xoa chúng, lại chuyển sang vuốt ve vành tai cậu khiến cậu cảm thấy ngữa, muốn tránh đi.
"Đừng làm vậy... Ngứa lắm."
Mục Tu thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-phu-cua-thuoc-uc-che/454365/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.