Mục Tu nhìn Úc Thư ngã ngồi dưới đất, bờ vai tinh tế khẽ run lên từng đợt. Hắn biết, Úc Thư đang khóc.
Hắn đau lòng nhìn Úc Thư, gặp phải chuyện như vậy mà không có phản ứng thì mới không bình thường. Nếu la hét, kêu gào cuồng loạn âu cũng là chuyện bình thường.
Mà tiếng khóc kìm nén của Úc Thư, ra vẻ kiên cường song không kìm được giọng nói run rẩy, càng làm người thêm xót xa.
Nhưng hắn không thể đồng ý với cậu, bởi ngày hôm qua Phó Hàn Dương đã nói, không thể để Úc Thư rời khỏi nơi này. Rồi hắn đưa những người khác trở lại công ty để giải quyết công việc tồn đọng bấy lâu nay. Họ sẽ lập tức trở về đây ngay khi hoàn thành xong công việc.
Mà Mục Tu, cũng vì tư tâm, không muốn để Úc Thư rời đi.
"Không thể, em không thể rời khỏi đây."
Úc Thư quay đầu nhìn Mục Tu với vẻ không dám tin nổi, cơ thể cậu như rơi vào hầm băng. Cậu không thể tin, cậu đã bị họ làm vậy rồi, mà còn muốn giam cầm cậu.
Úc Thư không thể tưởng tượng nổi, cuộc sống khốn khổ nhường nào đang chờ đợi mình, Khi nghĩ mình sẽ trở thành món đồ chơi để họ trút bỏ dục vọng, nước mắt cậu càng tuôn trào dữ dội.
"Tôi... Tôi... Tha cho tôi... Được không? Để tôi rời khỏi đây, tôi... Ba tôi còn đang đợi tôi trong bệnh viện, tôi đã... Hức hức..." Mục Tu thấy Úc Thư khóc nức nở, khuôn mặt tuấn tú ngập tràn sự đau lòng, hắn rời giường ngồi xổm bên cạnh Úc Thư, vươn tay lau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-phu-cua-thuoc-uc-che/271744/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.