Nói về những tâm tư thời niên thiếu đó, và sai lầm ngu xuẩn đã mắc phải vì nó, kỳ thật rất khó mở miệng. Trình Hoa ngồi ở trước mặt Hạ Cẩm Tây, ngập ngừng rất nhiều lần, mới rốt cuộc mở miệng nói: "Đều là tôi sai." Hạ Cẩm Tây nói: "Đã qua lâu như vậy, hiện tại vẫn tốt là được......" "Không." Trình Hoa nhớ tới ánh mắt vừa rồi Trịnh Tiêu nhìn cô ấy, kiên quyết lắc đầu, "Phải nói." Hạ Cẩm Tây không ngăn trở nữa. Trình Hoa hít sâu vài hơi thở, ngón tay nắm thật chặt: "Lúc ấy tôi không xác định, mình có phải thật sự thích con gái hay không......" Quả thật không xác định được. Cho dù ở thời kỳ thiếu niên, Hạ Cẩm Tây cũng sáng lấp lánh nhất trong đám người, cô xinh đẹp, ưu tú, thành tích giỏi, tính cách tốt. Không ai không thích cô gái như vậy, không ai không muốn trở thành bạn bè với cô. Có người từng nói bên tai Trình Hoa, nam sinh bình chọn hoa khôi trong lớp, 30 phiếu cho Hạ Cẩm Tây, 10 phiếu cho cô ấy. Người nọ đại khái là muốn làm Trình Hoa tức giận, ghen ghét. Nhưng Trình Hoa còn không kịp ghen ghét, đã bị Hạ Cẩm Tây dắt tay. Hạ Cẩm Tây khen cô ấy lớn lên xinh đẹp, khen tay cô ấy vừa trắng vừa mềm, Hạ Cẩm Tây thích nắm tay cô ấy đến quầy bán quà vặt để mua đồ ăn vặt cho cô ấy, bên cạnh hiệu sách khai trương bày thật nhiều lẵng hoa, Hạ Cẩm Tây cười hỏi ông chủ hiệu sách có thể cho cô một bông coi như lấy không khí vui mừng được không, ông chủ nhìn thấy Hạ Cẩm Tây xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, trực tiếp nắm một bó. Hạ Cẩm Tây tặng cho Trình Hoa bó hoa đó, chúng nó nở rực rỡ một thời gian bên cửa sổ ký túc xá. Một Hạ Cẩm Tây như vậy, khi cô nắm lấy tay cô ấy, khi cô nói với cô ấy, mình thích cậu nhất, cậu không cần thích người khác, khi cô hôn gương mặt cô ấy, ban đêm ngày mùa đông bò vào trong ổ chăn làm ấm tay chân lạnh lẽo của cô ấy, cô ấy sẽ từ chối sao? Cô ấy sẽ không. Trình Hoa không thể từ chối, Trình Hoa một bên cảm thấy như vậy không đúng, một bên hưởng thụ sự quan tâm của Hạ Cẩm Tây. Cô ấy lên mạng tra xét rất nhiều thông tin về quan hệ đồng tính luyến ái, cô ấy muốn biết, khi bàn tay của Hạ Cẩm Tây dán lên thân thể cô ấy, trái tim cô ấy bang bang nhảy lên, rốt cuộc là chỉ đối với Hạ Cẩm Tây, hay chỉ đối với con gái. Vì thế cô ấy ngu ngốc, bắt đầu muốn thử yêu đương với con trai. Cô ấy không dám tìm người trong trường học, sợ bị Hạ Cẩm Tây nhìn thấy, cô ấy làm quen với một tên thanh niên đẹp trai lêu lổng ở tiệm net, cô ấy xin số điện thoại của hắn, vào ngày cuối tuần, gọi điện thoại công cộng hẹn hắn ra ngoài ăn cơm. Tên thanh niên đó mạnh bạo hơn Hạ Cẩm Tây rất nhiều, lần thứ hai liền sờ soạng thân thể của cô ấy. Lần thứ ba, tên thanh niên hỏi cô ấy tại sao còn nhỏ tuổi đã lẳng lơ như vậy, Trình Hoa không có cách nào giải thích, cô ấy cảm thấy một thứ gì đó bị mở ra liền không thể trở về được nữa, thẳng đến khi tên thanh niên tiến vào thân thể của cô ấy, đau đớn kịch liệt mới làm cô ấy hoảng sợ bừng tỉnh. Cô ấy điên cuồng giãy giụa, nhưng vô dụng. Tên thanh niên ấn bả vai cô ấy, sức lực mạnh hơn cô ấy nhiều. Cô ấy đau đớn nghe tên thanh niên đó nói từng câu bên tai: "Do em tự đưa tới cửa" "Sao thích tự dâng đến vậy" "Thích không" "Không nghĩ tới cô em vẫn là xử nữ" "Ngàn vạn lần đừng nói yêu anh nhé, anh không thích con gái lẳng lơ"...... Mọi thứ của Trình Hoa đều vỡ tàn tành. Xúc động thời niên thiếu, tò mò về tình yêu và giới tính, niềm vui vì được Hạ Cẩm Tây thích, còn có lòng tự trọng mỏng manh của cô ấy. Lát sau cô ấy chảy thật nhiều thật nhiều máu, tên thanh niên mắng chửi rồi ném điện thoại đến bên cạnh cô ấy, nhưng Trình Hoa không gọi cho ai cả, cô ấy mặc quần áo, dán băng vệ sinh lên chiếc quần lót dơ bẩn, sau đó thất tha thất thểu trở về. Cô ấy kiên trì về tới nhà, sau đó té xỉu trong toilet. Lúc tỉnh lại, thế giới đều sụp đổ, ba mẹ gầm rú hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, Trình Hoa mở không nổi miệng, một chữ đều nói không nên lời. Mười mấy năm sau, cô ấy cũng chưa thể mở miệng nói ra việc này. Cô ấy bị ba mẹ đưa đi khỏi thành phố lớn lên từ nhỏ, ở trong trường nội trú khép kín học hai năm, sau đó thi đậu một trường đại học hạng ba. Cô ấy không thích nói chuyện với người khác, cô ấy cũng không dám bàn chuyện yêu đương. Cô ấy học tập không quá giỏi, công việc sau khi tốt nghiệp cũng bình thường. Chờ tới năm 24 tuổi, ba mẹ nói cô ấy nên kết hôn, cô ấy nói, được. Cô ấy hẹn hò với người được ba mẹ nhìn trúng, kết hôn, sinh con, hiện tại, con đã sắp học tiểu học. Cô ấy lướt Weibo thấy tên của Hạ Cẩm Tây, cô ấy bấm vào thấy được tình yêu oanh oanh liệt liệt, cuộc sống oanh oanh liệt liệt của Hạ Cẩm Tây, đó là sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô ấy có xúc động mãnh liệt, muốn làm một việc. Cô ấy muốn trông thấy Hạ Cẩm Tây, cô ấy muốn biết hai con đường sống khác nhau, sẽ dẫn đến nơi nào. Cô ấy muốn để Hạ Cẩm Tây hung hăng vả vào mặt mình, cho cô ấy thấy mình hoàn toàn thất bại. Nhưng Hạ Cẩm Tây nghe xong chân tướng, cũng chưa làm gì cả. Cô lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn cô ấy, tư thái ưu nhã, nét mặt bình thản. Thật lâu sau, cô hỏi cô ấy: "Cậu cảm thấy cuộc sống của cậu tốt không?" Một vấn đề đơn giản biết mấy, Trình Hoa lại không cách nào trả lời. Cô ấy sống tốt không? Cô ấy trải qua cuộc sống của một người con gái bình thường, làm việc, sinh con, cãi nhau với chồng. Nhưng trong lòng có một lỗ hổng, cô ấy không dám chạm vào nó. Trước kia, cô ấy có thể nói với chính mình, mặc kệ là ai, dù bên ngoài cuộc sống tốt đẹp thế nào, cũng sẽ có mấy cái lỗ hỏng. Nhưng hôm nay cô ấy nhìn thấy Hạ Cẩm Tây, nhìn Trịnh Tiêu, nhìn hành động ăn ý cùng tự do của hai cô ấy, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình giống như hố phân. Nhưng cô ấy sống không tốt sao? Người như cô ấy, cũng chỉ xứng với cuộc sống như vậy. Trước nay cô ấy không có được những phẩm chất tốt đẹp như Hạ Cẩm Tây, mối quan hệ xảy ra giữa cô ấy và Hạ Cẩm Tây, chẳng qua là do trời cao thương tiếc cô ấy mà thôi. Trình Hoa há miệng thở dốc, nói: "Không sao cả." Hạ Cẩm Tây nói: "Nếu cậu muốn thay đổi, muốn bắt đầu, khi nào đều không muộn." Trình Hoa lắc lắc đầu, tươi cười lại biến thành sự lúng túng lẫn xấu hổ lúc mới gặp mặt: "Tôi hẳn nên bồi thường cho cậu, nhưng tôi không có tiền, tôi cũng không có gì có thể cho cậu......" Nói tới đây, cô ấy đột nhiên dừng lại, đôi mắt long lanh mang ánh sáng nhỏ vụn: "Tôi có thể đi gặp ba mẹ của cậu không? Còn có giáo viên cùng bạn học của chúng ta. Tôi muốn nói rõ ràng mọi việc với bọn họ, tôi thực xin lỗi cậu, tôi biết đã quá muộn, nhưng nếu cậu yêu cầu nói, tôi có thể giải thích chuyện này ở bất kỳ nơi nào......" Hạ Cẩm Tây lắc lắc đầu: "Tôi không cần." Đôi mắt của Trình Hoa lập tức bại như tro tàn. Ngón tay Hạ Cẩm Tây nắm chặt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay hơi hơi cọ xát, rốt cuộc mở miệng nói: "Nếu cậu thật sự muốn bồi thường cái gì đó, vậy hãy sống tốt cuộc sống của cậu đi." Giống như ném một sợi dây thừng vào trong vực sâu. Nước mắt Trình Hoa dâng lên, cô ấy dùng bàn tay bưng kín đôi mắt, không dám nhìn Hạ Cẩm Tây liếc mắt một cái. Cô ấy đứng lên đi ra ngoài, trên miệng vẫn luôn lặp lại "Thực xin lỗi", liền như vậy chạy ra khỏi cửa thôn, biến mất trong thế giới của Hạ Cẩm Tây. Hạ Cẩm Tây ngơ ngác ngồi, thật lâu sau, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tiêu Tiêu." Trịnh Tiêu theo tiếng mà vào, đứng yên trước mặt cô, Hạ Cẩm Tây ôm lấy eo cô ấy, vùi đầu vào thân thể ấm áp của cô ấy. Trịnh Tiêu vòng lấy cô, lòng bàn tay dọc theo sống lưng, vuốt ve từng cái. Hạ Cẩm Tây ổn định một hồi, ngẩng đầu nhìn cô ấy cười nói: "Chị không có việc gì." "Chị cảm thấy chị là một con thiêu thân lột xác." "Hạ Cẩm Tây cũ đã bị ném ở phía sau, tương lai mỗi ngày đều là mới." "Một con thiêu thân bay phành phạch," Hạ Cẩm Tây cười lên tiếng, "So sánh như vậy hơi ghê tởm phải không?" Trịnh Tiêu cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô. Buổi tối hôm nay, hai người mở rộng cửa phòng, ngồi tại nơi gió lạnh của điều hòa có thể thổi đến, ngắm hoàng hôn. Hoàng hôn dần buông, cuối cùng nhảy dựng trên hiên cửa, hoàn toàn không còn bóng dáng. Thể xác và tinh thần của Hạ Cẩm Tây vui vẻ, cô duỗi duỗi người, quay đầu nhìn Trịnh Tiêu: "Được rồi, chị nói cho em nghe một chút vì sao như vậy đi." "Không cần phải nói." Trịnh Tiêu không dám nhìn cô, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, nhưng cơ thể không cách xa cô một chút nào, "Chị có thể chuẩn bị đánh em." "Sao?" Hạ Cẩm Tây nghiêng nghiêng đầu, "Em nghe lén?" "Không." Trịnh Tiêu mím mím môi, "Phòng khách có cameras." Hạ Cẩm Tây: "......" Cô đã quên vụ này. Phòng khách có cameras, không phải cố ý lắp vì việc hôm nay. Trước đó cô muốn làm cái sô pha cho búp bê, Trịnh Tiêu chế tác tại hiện trường, Hạ Cẩm Tây ở bên cạnh hỗ trợ, Trịnh Tiêu liền lắp cameras, muốn quay vlog. Cameras có thể điều khiển từ xa bằng di động, Hạ Cẩm Tây vỗ một cái lên đầu Trịnh Tiêu: "Em nghe lén chị!" "Em không phải cố ý." Trịnh Tiêu ôm đầu, "Em chỉ là quên tắt, mở di động liền thấy được......" Hạ Cẩm Tây: "Chị nhớ rõ ngày hôm qua em đã tắt!" Trịnh Tiêu: "Hôm nay em có mở trước đó!" Hạ Cẩm Tây: "Mở trước lúc nào! Hôm nay đâu làm sô pha!" Trịnh Tiêu: "Vậy chị gặp mặt mối tình đầu, em không được quan sát tình huống sao......" Hạ Cẩm Tây: ".................." Trịnh Tiêu chỉ lên trời thề: "Cơm nước xong em không tính toán nhìn!" Hạ Cẩm Tây: "Nhưng em vẫn nhìn." Trịnh Tiêu: "Em sai rồi, hai người nói chuyện khá lâu, em liền......" Hạ Cẩm Tây giơ tay đánh gãy lời nói của cô ấy: "Được, không cần giải thích, nghĩ như thế nào bồi thường đi." Trịnh Tiêu quan sát biểu tình của cô, thật cẩn thận nói: "Ngài muốn bồi thường thế nào?" Hạ Cẩm Tây nỗ lực nghẹn lại, một biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: "Đêm nay cho chị ở trên."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]