Nếu dựa theo suy nghĩ của một người bình thường, cuộc sống của Trịnh Tiêu giống như rất nhàm chán.
Hạ Cẩm Tây không thấy Trịnh Tiêu có người bạn nào, về công việc còn có một ít đồng nghiệp, hiện tại chỉ một mình tẻ nhạt, không việc gì làm, ở cùng cô ấy cả ngày, di động không hề vang lên một tiếng.
Hơn nữa, lúc nào kêu lúc đó đến.
Ít nhất đối với Hạ Cẩm, thật sự là lúc nào kêu lúc đó đến, mặc kệ là mấy giờ, hay để cô ấy chờ đến mấy giờ, cô ấy đều nhẹ nhàng thoải mái nói một câu: Tôi không có việc gì.
Thật sự rất nhàm chán.
Nhưng nếu dựa theo suy nghĩ của một nhà nghệ thuật, Trịnh Tiêu có khả năng làm thủ công ra bất kỳ đồ vật gì mà mình muốn, có thể vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của bản thân, có thể một mình đi du lịch, vậy giống như...... Cũng không nhàm chán.
Hai người gần sát nhau quá, sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, Hạ Cẩm Tây đẩy đẩy Trịnh Tiêu ra, mới nói tiếp: "Ngày thường không phải cô đều ở một mình sao?"
Trịnh Tiêu: "Đúng vậy."
Hạ Cẩm Tây: "Sao lúc trước được mà hiện tại không được?"
Trịnh Tiêu: "Không có thứ gì hứng thú nên không muốn."
Hạ Cẩm Tây không thể phản bác.
Thật ra cũng không có chuyện phản bác hay không phản bác, cho phép hay không cho phép một người ngủ lại ở trong nhà mình, không cần suy xét logic đạo lý, chỉ là tình nguyện hay không tình nguyện mà thôi.
Trịnh Tiêu không quấn lấy cô, Hạ Cẩm Tây có thể đẩy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620206/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.