Hạ Cẩm Tây sửng sốt hồi lâu, Trịnh Tiêu lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đã đi theo con đường nhỏ lát gạch màu xanh, tới giữa sân.
Cô ấy đứng trước xe điện mini, vỗ vỗ yên xe nói: "Hôm nay vất vả cho em rồi."
Hạ Cẩm Tây chớp chớp mắt, thu hồi suy nghĩ điên cuồng hỗn loạn, cong cong khóe môi nói: "Xem ra làm Tây cũng không quá thuận lợi như vậy."
"Ừm." Trịnh Tiêu đưa ánh mắt đến những món đồ bị tán phá đó, "Gốm sứ, rất khó nung, tôi không có kinh nghiệm lắm."
"Những cái đó không thu dọn rồi bỏ đi sao?" Hạ Cẩm Tây nói, "Rất chiếm không gian."
"Ừm......" Trịnh Tiêu dừng một chút, "Có chút luyến tiếc."
Hạ Cẩm Tây không nói chuyện, Trịnh Tiêu lại cười bổ sung, "Để như vậy cũng khá xinh đẹp."
Cô ấy luôn thẳng thắn thành khẩn như vậy, làm chuyện xấu thẳng thắn thành khẩn, làm chuyện tốt cũng thẳng thắn thành khẩn.
Thứ cô ấy yêu thích, cảm xúc, tất cả hoạt động tâm lý của cô ấy, giống như đều có thể nói ra cho người khác nghe.
Nhưng kỳ thật cũng chưa nói gì cả.
Ít nhất đối với Hạ Cẩm Tây, cái gì cũng chưa nói.
Hạ Cẩm Tây thu ánh mắt, không nhìn những đồ gốm bị tàn phá đó nữa. Cô nhấc chân dẫm lên gạch xanh, đi bước một tới trước mặt Trịnh Tiêu.
Cô cũng vỗ vỗ yên xe mini: "Em có thể chở được hai người sao?"
Trong giọng nói của Trịnh Tiêu mang theo ý cười, thay xe mini trả lời: "Có thể ~"
Tầm mắt Hạ Cẩm Tây vẫn luôn dừng ở trên xe: "Em đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620195/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.