Hạ Cẩm Tây thật sự sợ Trịnh Tiêu sẽ chết nửa đường.
Men say của cô còn chưa tiêu tan, thời điểm hai người cùng nhau đứng ở bên đường cái chờ xe, Hạ Cẩm Tây có chút hối hận. Hối hận mình đã phun vào Trịnh Tiêu.
Cô là cố ý, trong khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Tiêu, quá nhiều suy đoán cùng cảm xúc không chịu khống chế khoan vào đầu óc, Hạ Cẩm Tây theo bản năng muốn đuổi Trịnh Tiêu đi xa một chút.
Hơn nữa lúc ấy khoảng cách của hai cô thật sự rất xa, ai có thể nghĩ đến vòi phun hôm nay sao lại thoải mái như vậy đâu? Ai có thể nghĩ đến Trịnh Tiêu không chịu né đâu? Ai có thể nghĩ đến vào trời đông giá rét Trịnh Tiêu chạy đi một chuyến, chờ cô đến rạng sáng hai giờ, chỉ vì có lòng tốt muốn đưa cho Hạ Cẩm Tây một bản tư liệu đâu?
Chân thành tha thiết hữu nghị vĩ đại như thế, thật làm người cảm động.
Khóe môi Hạ Cẩm Tây treo lên nụ cười lạnh, xê dịch thân mình qua bên cạnh, kéo khoảng cách giữa cô và Trịnh Tiêu ra gần đủ cho người thứ ba.
Trịnh Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, đầu chui vào trong mũ, mặt chôn vào khăn quàng cổ, thoạt nhìn nhu nhược vô tội lại đáng thương.
Chậc, Hạ Cẩm Tây cúi đầu, đá cục đá trên mặt đất. Xe rốt cuộc cũng tới rồi, Hạ Cẩm Tây ngồi ghế phụ, báo tên bệnh viện gần nhất.
Tài xế nhìn người ở ghế sau, nói: "Ai, cô gái này làm sao vậy?"
Hạ Cẩm Tây thế cô ấy trả lời: "Dị ứng."
Vừa nhìn liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620190/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.