Hạ Cẩm Tây chụp ảnh các vật phẩm đã được sắp xếp lại gửi cho Trâu Y Na, để khi nào cô ấy rảnh có thể ước tính giá trị một chút. Việc này lại khiến Trâu Y Na khó xử hết sức, cô ấy cân nhắc vài ngày, mới dám gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Tây. "Chị Cẩm Tây, cái này...... Không thể đánh giá." Cô ấy nói dong dong dài dài, "Cái này phải xem muốn bán thế nào......" Hạ Cẩm Tây: "Em nói kỹ càng tỉ mỉ đi." Trâu Y Na nói: "Lấy mẫu váy kiểu Âu đó làm ví dụ nha, đây là kiểu được chế tạo ra chỉ một lần trong ngành công nghiệp nặng bởi các phu nhân có tiếng tăm, thường thì sẽ được bán đấu giá. Năm trước có chiếc váy của một phu nhân đã được trả giá mười vạn, danh tiếng của phu nhân kia còn chưa bằng phu nhân Trịnh Tiêu......" Hạ Cẩm Tây dừng lại một chút, hỏi cô ấy: "Em cảm thấy hiện tại ở trong giới các em Trịnh Tiêu có vị trí gì?" Câu này Trâu Y Na không hề do dự một chút nào: "Đứng đầu, thần tiên." Hạ Cẩm Tây: "Cho dù cô ấy đã gây ra nhiều tai tiếng lung tung rối loạn như vậy?" Trâu Y Na: "Những việc đó cùng với việc chơi búp bê căn bản không có xung đột nha, búp bê do chính tay cô ấy làm ra, trang điểm cho mặt hay các linh kiện, tất cả đều thật sự chưa hề xảy ra vấn đề. Hơn nữa cô ấy còn mới vừa cầm giải thưởng lớn quốc tế, người mắng cô ấy càng nhiều, chỉ tăng thêm nhiệt độ cho cô ấy thôi. Nói trắng ra là, nếu có năng lực chuyên nghiệp, đi nơi nào cũng hoành hành ngang ngược được." Hạ Cẩm Tây: "Những lời này tương tự cũng là dành cho chính em." Trâu Y Na: "......" Hạ Cẩm Tây: "Thể lực của em......" Trâu Y Na: "Đang luyện đang luyện, trên bụng em đã có cơ bắp!!! Không tin lần sau gặp mặt chị sờ xem!" Hạ Cẩm Tây: "Chị cũng có." Trâu Y Na: "......" Hạ Cẩm Tây: "Vậy dựa theo địa vị của Trịnh Tiêu ở trong giới các em, định ra một cái giá cho mấy thứ này đi." Trâu Y Na sắp khóc: "Chị Cẩm Tây, em thật sự mua không nổi mà!" Những búp bê và linh kiện đó là vì ai, trong lòng Trâu Y Na đương nhiên biết được. Hạ Cẩm Tây đã nói rất rõ ràng với cô ấy, biện pháp giải quyết việc này một lần và mãi mãi chính là thật sự có được mấy thứ đó, nhưng nói thật, hiện tại Trâu Y Na cũng không đủ năng lực kinh tế để có được mấy thứ đó. Hoàn cảnh gia đình cô ấy xem như còn có thể, nhưng mấy năm nay vì duy trì giấc mơ của cô ấy, đã chi cho cô ấy không ít tiền, bây giờ cô ấy có thể tự kiếm tiền, nên chỉ muốn làm việc thật tốt, không muốn gây thêm phiền toái cho ba mẹ mình. Hiện tại làm một thần tượng nhỏ bé vẫn còn chưa được ra mắt, số tiền tự cô ấy kiếm được thật sự không nhiều lắm. Mà để duy trì thân phận thần tượng, số tiền phải tốn cũng rất nhiều. Trâu Y Na chỉ dùng tiền vào những việc cần thiết, búp bê cũng không phải là một nhu yếu phẩm. Trâu Y Na khóc khóc thút thít bàn bạc với Hạ Cẩm Tây: "Thật sự mua không nổi, chị Cẩm Tây. Bên phía những người kia chưa biết chắc có muốn gây khó dễ cho em hay không, hiện tại em không thể về nhà được, cũng không có điều kiện chơi búp bê. Đến lúc đó nếu thật sự phải dùng, làm phiền chị nói với phu nhân Trịnh Tiêu, nói cô ấy cho em thuê có thể chứ?" Hạ Cẩm Tây: "......" Trâu Y Na: "Hoặc là em trực tiếp vạch mặt Thượng Quan Trăn Trăn đi! Em nhịn sắp chết rồi!" Hạ Cẩm Tây: "Không được." Trâu Y Na: "Vậy chị cùng công ty...... Nói chuyện?" "Được, chị thử xem." Hạ Cẩm Tây cúp điện thoại. Công ty đương nhiên sẽ không trả tiền cho cái này, tiền của công ty không phải được gió lớn thổi tới. Hạ Cẩm Tây chỉ đành phải tự mình trả, nhưng tiền của Hạ Cẩm Tây cũng không phải được gió lớn thổi tới. Nếu thật sự dựa theo phép tính của Trâu Y Na, một cái rương đồ vật này, có thể mua một căn hộ. Mà trong tay Hạ Cẩm Tây hiện có ba căn hộ, mỗi căn hộ đều có người ở. Cô không chỉ không thể đem ba căn hộ này đổi thành tiền mặt, còn phải chi trả khoản vay cùng chi tiêu của ba căn hộ này. Mấy năm nay cuộc sống của Hạ Cẩm Tây thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một người làm công bình thường bị thế tục trói buộc mà thôi. Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy Trịnh Tiêu giống như hơi ép buộc giao dịch. Cô chỉ cần búp bê, cũng chưa nói muốn linh kiện, là Trịnh Tiêu tự mình nhét đầy tràn cho cô, sợ cô cầm búp bê đi, để cho tụi nó trần trụi, trần trụi, ngay cả quần áo cũng không có. Hạ Cẩm Tây thật muốn chọn trả hàng trong bảy ngày không lý do. Nhưng không thể. Nếu đã đi đến bước này, nếu cô đã khoác lác ở trước mặt Trịnh Tiêu, vậy mấy con búp bê đó mặc kệ thế nào đều phải mua. Hạ Cẩm Tây lại suy nghĩ hai ngày, cân nhắc giữa mặt mũi cùng tiền tài, rốt cuộc đưa ra một con số điều hòa. Cô trực tiếp chuyển 50 vạn vào tài khoản ngân hàng của Trịnh Tiêu, vào trong thẻ, cuối cùng cũng cho qua việc này. Nhưng không đợi cô tan tầm về nhà sờ mấy con búp bê rốt cuộc đều đã thuộc về chính mình, di động liền đinh linh vang lên một thông báo. Trịnh Tiêu chuyển lại tiền cho cô...... Hạ Cẩm Tây cầm di động, lâm vào trầm tư thật lâu. Cô cảm thấy mình thật ngốc, ngốc đến tột đỉnh. Sao có người ngốc giống cô như vậy, cảm thấy mình cho người khác nhận tiền dễ dàng, người khác lại gây cho cô việc không dễ dàng một lần nữa??? Có người gõ vang cửa văn phòng cô lên, Hạ Cẩm Tây nói: "Vào." Trợ lý nói: "Chị Cẩm Tây, giám đốc Nhiễm hẹn chị ăn cơm trưa." Giám đốc Nhiễm là người chiêu mộ ngôi sao của U, U có rất nhiều người chiêu mộ ngôi sao, mỗi một người đều kêu giám đốc. Hạ Cẩm Tây nói: "Kêu anh ta trực tiếp tới văn phòng tôi đi." Vẻ mặt trợ lý nhăn nhúm: "Tôi đã nói với anh ta, thậm chí tôi cũng nói chị đang giảm cân, anh ta vẫn kiên trì muốn cùng ăn cơm." Hạ Cẩm Tây: "Nói tôi đang giảm cân, vậy bữa cơm này rốt cuộc tôi nên ăn hay là không ăn?" Trợ lý sắp nhăn thành quả quýt: "Vậy, tôi lại đi nói với anh ta......" "Thôi." Hạ Cẩm Tây ngước mắt nói, "Cơm trưa tôi ăn cùng anh ta, nhưng lúc tôi trở về phải nhìn thấy thịt kho tàu xương sườn của quán tôi thích nhất ở trên bàn của tôi." "Được được được, không thành vấn đề!" Trợ lý nhẹ nhàng thở ra. Văn phòng yên tĩnh lại, Hạ Cẩm Tây cảm thấy buồn bực, bắt đầu xử lý công việc. Giữa trưa đến thời gian ăn cơm, cô đi tới nhà ăn mà giám đốc Nhiễm hẹn, kết quả xa xa liền trông thấy Sơn Tước đang ngồi cùng giám đốc Nhiễm. Hạ Cẩm Tây: "......" Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên lựa chọn quay đầu trở về hay là đi qua đánh người đây? Hai ngày nay tinh thần của Hạ Cẩm Tây không thoải mái, vì thế lựa chọn vế sau. Khi cô quyết định bản thân phải khí thế hùng hổ, liền đạp giày cao gót lên trên mặt đất, giống như mũi đao nhọn. Cứ như vậy Hạ Cẩm Tây một đường đi đến trước mặt Sơn Tước, một ánh mắt cũng chưa cho cô ấy, chỉ cười cười với giám đốc Nhiễm. Cô ngồi xuống, nhích ra phía sau, đánh gãy lời anh ta muốn mở miệng trước: "Xin lỗi, gần đây tôi giảm cân, giữa trưa không ăn cơm." Nụ cười của giám đốc Nhiễm đọng ở trên mặt. Hạ Cẩm Tây: "Nhưng nơi này cũng không tệ lắm, cảm ơn giám đốc Nhiễm đã chọn hoàn cảnh làm việc tốt như vậy." Giám đốc Nhiễm: "......" Hạ Cẩm Tây nâng nâng cằm: "Được rồi, chúng ta chính thức bắt đầu đi." Vì vậy, từ lúc bắt đầu đã chiếm ưu thế, lấy được quyền chủ động. Giám đốc Nhiễm kể lại trước sau một hồi, sự thật căn bản không khác chút nào với điều Hạ Cẩm Tây suy đoán. Sơn Tước tìm đến giám đốc Nhiễm, giám đốc Nhiễm cảm thấy cô ấy xinh đẹp và có khí chất, là một hạt giống tốt. Nhưng Sơn Tước nói cô ấy cùng Hạ Cẩm Tây có quan hệ, cho nên mối quan hệ này rốt cuộc là quan hệ như thế nào, có thể ảnh hưởng đến việc U cùng Sơn Tước ký hợp đồng hay không, phải giáp mặt nói chuyện với Hạ Cẩm Tây. Hạ Cẩm Tây nghe giám đốc Nhiễm lên tiếng xong, cười thật dịu dàng. Cô treo nụ cười dịu dàng này trên mặt, cuối cùng cũng chịu phóng một cái ánh mắt lên trên người Sơn Tước. Cô hỏi Sơn Tước: "Kế tiếp điều tôi muốn nói khả năng không giống như cô chờ mong, vì vậy cô có muốn giữ giám đốc Nhiễm ở đây hay không?" Sơn Tước nhìn cô, không trả lời. Giám đốc Nhiễm ngược lại là người thông minh, quan sát vẻ mặt hai người một chút, tự mình đứng lên, vỗ vỗ bụng nói: "haizz, bị nghiện thuốc lá, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc." Nói xong liền rời đi. Sơn Tước nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Tây, đôi tay giao nắm đặt ở trên mặt bàn, hỏi cô: "Gần đây khỏe không?" Hạ Cẩm Tây xem nhẹ những lời này, nói ngắn gọn rõ ràng: "Mọi thứ cô muốn dựa vào thủ đoạn này đều sẽ không có được." "Tôi không có ý tứ muốn kết giao, thậm chí không muốn liên hệ với cô, tôi đối với cô không có hứng thú." "Cô hiện tại đi du lịch, vẽ tranh, yêu đương, có không ít fans, có tiền lời khả quan, không bị ràng buộc, tự do tự tại, là trạng thái sinh hoạt rất tốt." "Nếu vào U, nếu tới gần tôi, tất cả đều sẽ mất đi." "Tôi không chơi bất luận trò chơi tình cảm hay trò chơi công việc nào với cô, tôi sẽ trực tiếp đối địch với cô." Hạ Cẩm Tây cười cười nói: "Đây là vì bức tranh kia, một ít lời khuyên cuối cùng." Cô đứng lên, không đợi Sơn Tước mở miệng, chỉ nói "Hẹn gặp lại". Rồi sau đó đi nhanh ra khỏi nhà ăn, cũng không hề quay đầu lại. Sơn Tước ngồi yên ở trên ghế, chờ giám đốc Nhiễm hút thuốc xong tiến vào, lại không còn nhìn thấy ai hết. Hạ Cẩm Tây trở về tòa nhà công ty, đi vào khu ở ngoài văn phòng làm việc, trợ lý đang ăn cơm. Cô ấy nhìn thấy Hạ Cẩm Tây, hoang mang rối loạn ngẩng đầu, vội vội vàng vàng nói: "Chị Cẩm Tây, xương sườn, xương sườn vẫn chưa tới." Tâm tình Hạ Cẩm Tây lại không tệ, nói lời chọc cô ấy: "Cơm của tôi vẫn chưa được đưa đến, của cô đã đến rồi." "Tôi tôi tôi không phải," Một hạt cơm treo trên khóe miệng của trợ lý, trợ lý đột nhiên bưng hộp cơm của mình lên, "Tôi tự mình đem cơm tới, mới vừa dùng lò vi sống hâm nóng, mà ăn không ngon!" "À." Hạ Cẩm Tây liếc mắt, cười nói, "Vậy thì tôi cân bằng rồi." Cô vào văn phòng, không bao lâu, xương sườn đã được đưa đến. Trợ lý này vẫn là rất biết đặt cơm, ngoại trừ xương sườn, còn gọi kèm rau xanh cùng nước canh mà cô thích ăn. Hạ Cẩm Tây ăn chán chê một đốn, căn bản không để việc của Sơn Tước ở trong lòng. Sơn Tước thật sự muốn vào U, cô có một vạn thủ đoạn làm cho cô ấy hối hận. Sơn Tước không vào U, cô cũng có một vạn thủ đoạn làm cho cô ấy hết hy vọng. Hạ Cẩm Tây đối với việc này rất có niềm tin, thế cho nên cảm thấy bản thân đủ tự tin để xử lý mấy nhà nghệ thuật này. Cơm nước xong, Hạ Cẩm Tây tâm bình khí hòa gửi tin nhắn cho Trịnh Tiêu, hỏi cô ấy: 【 Cô muốn xử lý như thế nào? Tôi không thể lấy đồ vật của cô được. 】 Trịnh Tiêu trả lời thật nhanh, là tốc độ trước kia chưa bao giờ có, cô ấy lời ít ý nhiều trả lời: 【 9000. 】 Hạ Cẩm Tây: 【 Vậy tại sao cô không tự mình trừ đi? 】 Trịnh Tiêu: 【 Tính toán không tốt. 】 Hạ Cẩm Tây theo bản năng muốn mắng cô ấy thật sự không biết xấu hổ, nhưng Hạ Cẩm Tây nhịn xuống. Hạ Cẩm Tây hít sâu một hơi, lại khôi phục tâm bình khí hòa, cô bình tĩnh chuyển khoản 9000 qua, nói: 【 Vậy cảm ơn. 】 Cuối cùng Trịnh Tiêu cũng nhận số tiền này. Hạ Cẩm Tây nhìn giao diện nói chuyện phiếm, cảm thấy không có gì thích hợp để nói nữa. Nhưng bên Trịnh Tiêu vẫn biểu hiện đang soạn tin nhắn, đứt quãng, đang soạn tin nhắn. Hạ Cẩm Tây nhẫn nại chờ đợi. Rốt cuộc Trịnh Tiêu nhảy ra ba chữ: 【 Dán nguyện vọng. 】 Hạ Cẩm Tây: 【 Tôi chuyển thêm tiền. 】 Trịnh Tiêu: 【 Tôi gửi trở lại. 】 Hạ Cẩm Tây: 【 Hoặc là 9000 không có điều kiện bổ sung, hoặc là tôi tăng giá. 】 Trịnh Tiêu: 【 Không có điều kiện bổ sung. 】 Hạ Cẩm Tây: "......" Cô thừa nhận lúc cô vừa mới bắt đầu gửi 9000 qua, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Thiếu người mình không muốn thiếu cảm giác thật không tốt, cho nên cô muốn có một số bồi thường khác. Nhưng không thể là dán nguyện vọng. Loại dán nguyện vọng này, quá bị động. Sau đó, hai ba câu nói liền đến cục diện hiện tại. Trịnh Tiêu hoàn toàn phá hỏng con đường muốn bồi thường của cô, chuyện này rốt cuộc vẫn dựa theo giá 9000 nhân dân tệ, kết thúc. Quá tiện nghi. Hạ Cẩm Tây chiếm được tiện nghi lớn, lại cảm thấy mình ăn lỗ nặng. Cô không trả lời tin nhắn của Trịnh Tiêu nữa, mười mấy phút sau, Trịnh Tiêu gửi thêm một tin nhắn đến. Cô ấy nói: 【 Giá thân hữu. 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]