Trịnh Tiêu từ chối lời mời của Hạ Cẩm Tây.
Cô ấy nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Ngón tay duỗi ra có chút xấu hổ, Hạ Cẩm Tây thu tay về, đầu ngón tay ở bên tai mình sờ soạng một vòng.
"Ừm." Hạ Cẩm Tây cúi đầu xem di động, "Đêm nay không quay về sao?"
"Ngày mốt về." Trịnh Tiêu trả lời cô.
Hạ Cẩm Tây cười cười: "Vậy thật đúng là trùng hợp."
Trùng hợp, vừa vặn tôi có việc nhờ cô tới thành phố An, cô tới thành phố An cũng có việc phải làm.
Xác suất trùng hợp này tương đương với Trịnh Tiêu trực tiếp nói cho cô biết, việc gấp tôi giúp thì giúp, nhưng sau này không cần liên lụy nữa.
Lúc này Hạ Cẩm Tây mới đột nhiên nhớ tới, Trịnh Tiêu chạy đi một chuyến này, là vì dán nguyện vọng.
Làm cách này để trả hết món nợ, coi như đáng giá.
Hạ Cẩm Tây ấn sáng màn hình di động: "Tôi không trì hoãn thời gian của cô nữa, hôm nay vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút."
Trịnh Tiêu hỏi cô: "Cô còn đi qua đó sao?"
Hạ Cẩm Tây đứng lên, cười nói: "Cũng không có việc gì làm, qua nhìn xem cũng tốt."
Trịnh Tiêu gật gật đầu, không nói chuyện. Hạ Cẩm Tây mặc áo khoác vào đi ra ngoài, lần này thật sự thanh toán tiền.
Ban đêm rất lạnh, vừa ra khỏi quán cafe, gió thổi đến làm cho Hạ Cẩm Tây đau đầu.
Khi đi và khi trở về hoàn toàn là hai tâm trạng, Hạ Cẩm Tây hơi không nghĩ tới mình thế mà sẽ bị từ chối đến thảm như vậy.
Ngoài những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620174/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.