Chương trước
Chương sau
Vừa quay về kinh đã xảy ra những chuyện vượt xa dự đoán của Nhiễm Mục Lân. Đầu tiên là hoàng huynh và Trú thế nhưng lại “thông đồng” với nhau, tiếp theo là dấm chua của hắn bốc cháy nên đã xuống tay với con, còn chưa kịp chờ hắn thở một hơi, cùng con ôn tồn ôn tồn, thì lão già thối Dịch lại chạy, làm hại hắn cùng con phải sứt đầu mẻ trán mà chung quanh tìm lão, tiếp đến là thái tử cùng Hoắc Bang bị tập kích, hoàng huynh đối với hắn hạ tử lệnh muốn hắn phải tiêu diệt tất cả kiếp phỉ trong Bắc Uyên, mà này cũng chưa đáng nói, cái mà làm cho hắn nổi giận chính là đứa con ngốc của hắn thế nhưng lại nói là sẽ bảo vệ cho thằng nhóc Nhiễm Lạc Thành kia. Một Nhiễm Lạc Nhân cùng một Tiểu Hổ cũng đã đủ làm cho hắn cực kỳ không vui, thế mà hiện tại con hắn lại ôm vào người thêm một tên nữa!
Rời khỏi tẩm cung của hoàng hậu, Nhiễm Mục Lân nổi giận đùng đùng mà xách con quay về phủ, Nhiễm Mặc Phong đương nhiên không rõ vì sao phụ vương lại mất hứng. Nó không thích Nhiễm Lạc Thành, nhưng nó làm không được khi thấy chết mà không cứu. Hoàng bá mẫu lo lắng cho an nguy của Nhiễm Lạc Thành mà khóc cầu phụ vương cứu hắn, làm cho nó nhớ tới tám năm trước khi nó bị trọng thương thì phụ vương đã lo lắng đến bạc đầu. Sau khi nó suy nghĩ kỹ thì mới hứa với hoàng bá mẫu, nó cũng không hối hận. Vô luận Nhiễm Lạc Thành đối với nó như thế nào, thì hắn vẫn là con của hoàng bá, nếu Nhiễm Lạc Thành chết, thì hoàng bá sẽ khổ sở. Mà hoàng bá khổ sở, thì phụ vương cũng sẽ khổ sở. Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ rất đơn giản, lại không biết hứa hẹn của nó chính là nguyên nhân chọc giận phụ vương.
Ôm con nhảy xuống ngựa, vừa kéo tay con bước vào vương phủ, thì Tống Du cùng Phúc Quý canh giữ ở cửa liền lập tức tiến lên bẩm báo – Hoắc tướng quân đang ở thính phòng đợi hắn. Nhiễm Mục Lân bảo Phúc Quý mang Hoắc Bang đến thư phòng của hắn, còn hắn thì mang con quay về phòng trước.
“Tống Du, chuẩn bị nước ấm cho thế tử tắm rửa, rồi đem thức ăn lên, phải có cháo.” Phân phó xong, Nhiễm Mục Lân trầm mặt nhìn con nói, “Phong Nhi, phụ vương đi gặp Hoắc Bang, nếu con ăn xong mà phụ vương còn chưa trở về, thì con đi ngủ trước.” Xung quanh không người, Nhiễm Mục Lân ôm con cường hôn một chút, rồi hấp tấp rời đi. Liếm liếm miệng vừa bị phụ vương hôn, Nhiễm Mặc Phong ngồi lên ghế chờ nước đến.
Bước vào thư phòng, mặt của Nhiễm Mục Lân càng trầm, Hoắc Bang đang quỳ trên mặt đất. Nghe thấy hắn bước vào, Hoắc Bang liền quỳ rạp người xuống, một bộ dáng thỉnh tội. Cho Phúc Quý lui ra ngoài, ra lệnh không được bất luận kẻ nào quấy rầy, Nhiễm Mục Lân đi đến sau án thư ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Có chuyện đứng lên nói. Mặc kệ ngươi tin hay không tin, đám kiếp phỉ kia không liên quan đến bổn vương, bổn vương không biết chuyện này.” Hắn sao lại không biết Hoắc Bang đang trách hắn, cho rằng những người đó là hắn phái tới.
Đại tướng quân Hoắc Bang mà địch nhân vừa nghe tên đã khiếp sợ, hiện giờ đang quỳ rạp trước mặt Nhiễm Mục Lân, dập đầu.”Vương gia, thuộc hạ thất lễ, sau khi thuộc hạ trở về, đã lập tức suy nghĩ cẩn thận, Vương gia sẽ không muốn mạng của thuộc hạ, những người đó cũng không phải do Vương gia phái tới.”
“Ngươi hiểu rõ là tốt rồi. Đứng lên đi.” Tà hỏa đầy trong lòng làm cho khẩu khí của Nhiễm Mục Lân cực kỳ xấu. Nhưng Hoắc Bang vẫn quỳ rạp xuống, lại dập đầu 2 cái.
“Vương gia, mấy năm nay thái tử ở biên quan đã thay đổi rất nhiều, thuộc hạ lấy tánh mạng đảm bảo, thái tử điện hạ tuyệt đối sẽ gây bất lợi cho thế tử. Vương gia, thuộc hạ cầu ngài, bỏ qua cho thái tử.” Nói xong, y lại bắt đầu dập đầu.
‘Thùng, thùng, đông’, mỗi một tiếng lại đập vào trong lòng Nhiễm Mục Lân một cái. Hắn lạnh lùng nhìn Hoắc Bang dập đầu, không nói một lời. Diệt trừ Nhiễm Lạc Thành là kế hoạch trong nhiều năm qua của hắn, nếu không phải không muốn liên lụy đến Hoắc Bang, thì ở Hòe Bình hắn đã cho người diệt Nhiễm Lạc Thành. Hắn tuyệt không để cho một người đã từng làm con hắn bị thương có thể tồn tại.
“Vương gia, nếu sau này thái tử còn tìm thế tử gây phiền toái, thì thuộc hạ sẽ là người đầu tiên diệt trừ hắn.” Hoắc Bang khẩn cầu.
“Ngươi sao có thể cam đoan thái tử sẽ không tìm Phong Nhi gây phiền toái? Còn Bổn vương sao có thể tin tưởng ngươi có thể làm được điều đó?” Lời nói của Nhiễm Mục Lân làm cho Hoắc Bang kinh sợ mà ngẩng đầu.”Nhiễm Lạc Thành từ nhỏ đã mắng Phong Nhi là quỷ tử, khi có cơ hội liền khi dễ Phong Nhi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi lấy cái gì hướng bổn vương cam đoan hắn sẽ không thương tổn Phong Nhi? Nhất là sau khi ngươi xem trọng Nhiễm Lạc Thành, thì bổn vương sao có thể tin tưởng ngươi?”
Mặt Hoắc Bang nháy mắt xanh trắng, thân mình buộc chặt, không thể phản bác lời nói của Vương gia, ngoài ra vì Vương gia nhìn thấu tâm tư của mình mà xấu hổ. Vương gia sai y giám thị Nhiễm Lạc Thành, nhưng y lại nảy sinh tâm tư không nên có với hắn.
“Vương gia!” Dập mạnh đầu một cái, Hoắc Bang ám ách nói, “Vương gia, thuộc hạ hiểu được băn khoăn của Vương gia. Thuộc hạ xin thề với trời cao – nếu thái tử có tâm tư thương tổn thế tử, dù chỉ một chút, thì thuộc hạ chắc chắn sẽ diệt trừ hắn. Vương gia, thuộc hạ thích thái tử, giết thái tử, thuộc hạ cũng sẽ không sống nữa.”
“Ngươi đang uy hiếp bổn vương?” Hai mắt của Nhiễm Mục Lân âm trầm.
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám.” Khóe môi Hoắc Bang run rẩy, y thống khổ mà nhìn Vương gia, “Thuộc hạ đã sớm là người bất trung bất nghĩa, chỉ có chết đi mới đền tội được. Vương gia, trước đó thuộc hạ cầu ngài, bỏ qua cho thái tử.”
“Hoắc Bang, ngươi nên biết bổn vương cũng không phải là người rộng lượng.” Nhiễm Mục Lân chậm rãi nói, Hoắc Bang tuyệt vọng mà quỳ rạp trên mặt đất. Đột nhiên, y nghe thấy người ở phía trên thở dài thật mạnh.”Ngươi đã cầu bổn vương như vậy, bổn vương còn có thể nói gì đây?”
“Vương gia!” Hoắc Bang khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Vương gia không còn là bộ dáng lạnh lùng giận dữ như ban nãy.
“Theo trong thư của ngươi nói tìm không thấy cơ hội xuống tay, thì bổn vương liền đoán được trong lòng ngươi đang đánh chủ ý gì. Cho ngươi sau khi quay về kinh phải diệt trừ thái tử, chính là muốn tiến thêm một bước tham dò tâm tư của ngươi. Hoắc Bang, bổn vương thật sự đã đánh giá thấp ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi vẫn độc thân, là vì cái chết của tình nhân, nhưng không ngờ rằng ngươi lại coi trọng thằng nhóc lếu láo Nhiễm Lạc Thành kia, ngươi không đơn giản a.”
“Vương gia......” Hoắc Bang há to miệng, nói không nên lời, còn đang vì Vương gia đột nhiên “biến sắc mặt” mà kinh hãi.

“Thôi thôi, chuyện này bổn vương cũng một mực do dự. Ban đầu chỉ có một mình hoàng huynh, thì bổn vương cũng chẳng lo lắng gì nhiều. Nhưng hiện tại bên người hoàng huynh có thêm Trú, một khi Nhiễm Lạc Thành xảy ra chuyện, Trú sẽ không đứng yên, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.”
“Vương gia!” Vừa nghe Vương gia không giết Nhiễm Lạc Thành nữa, Hoắc Bang liền liên tục dập đầu.
“Ngươi đừng vội dập đầu. Bổn vương nói trước – Sở dĩ không giết Nhiễm Lạc Thành không phải vì bổn vương sợ Trú, mà là bổn vương không muốn lại làm cho hoàng huynh khổ sở. Thế nhưng nếu Nhiễm Lạc Thành vẫn còn một chút tâm tư muốn gây bất lợi cho Phong Nhi, thì bổn vương sẽ bất chấp tất cả mà diệt trừ hắn. Đến lúc đó, bổn vương sẽ không niệm tình cũ, hãy tự mà lo thân. Không muốn bổn vương ra tay, thì nên quản hắn nghiêm túc vào.”
“Vương gia, thuộc hạ lấy mạng mình đảm bảo, Lạc Thành tuyệt đối sẽ không gây hại cho Tiểu Phong.” Hoắc Bang cao hứng đến không biết thế nào cho phải, chỉ biết dập đầu. Gông xiềng đặt ở trong lòng y ba năm đột nhiên biến mất, làm cho y thanh thản vô cùng, y muốn lập tức vọt vào hoàng cung, để thăm người nọ.
“Lạc Thành.... Ngươi gọi đến thân thiết nhỉ. Đừng nói bổn vương không có cảnh tỉnh ngươi. Hắn là thái tử, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, là phải thú hậu nạp phi, vì hoàng thất lưu lại con nối dòng.” Một câu như một chậu nước lạnh dội vào trên đầu Hoắc Bang, Nhiễm Mục Lân tiếp tục lạnh lạnh nói, “Cái này cũng chưa tính, khi hắn là Hoàng Thượng, thiên hạ đều là của hắn, ngươi còn có thể lọt vào mắt của hắn sao?”
Không phải Nhiễm Mục Lân khinh thường Hoắc Bang, cũng đừng trách Nhiễm Lạc Thành luôn gọi y là Hoắc lão nhân Hoắc lão nhân. Hoắc Bang mặc dù từng là thuộc hạ của Nhiễm Mục Lân, nhưng năm nay cũng đã 35 tuổi, ước chừng so với Nhiễm Lạc Thành lớn hơn 18 tuổi. Ngoài ra bởi vì xông pha trận mạc, bôn ba nhiều năm, nên đầu tóc muối tiêu của y so với Nhiễm Mục Lân còn nhiều hơn, thoạt nhìn gần như là một lão già, bộ dạng tuy là mày rậm mắt to rất có uy nghi của tướng quân, nhưng cùng Nhiễm Lạc Thành ở cùng một chỗ thì tựa như ‘bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu’.
Mặt Hoắc Bang xanh trắng, trắng đỏ, đỏ xanh, nghẹn đến nửa ngày, y mới thô bạo nói: “Hắn dám!” (như tắc kè nhỉ J)
Không nói cho Hoắc Bang biết con hắn đã hứa hẹn sẽ bảo vệ an nguy của Nhiễm Lạc Thành, Nhiễm Mục Lân xoa xoa thái dương phát đau: “Cút đi, bổn vương còn phải qua bên Tiết Kì nữa.”
“Dạ, Vương gia!” Không cần phải lo lắng chuyện Nhiễm Lạc Thành nữa, Hoắc Bang không chút nào để ý Vương gia bảo mình cút. Chỉ chớp mắt người đã biến mất.
“Hoắc Bang, ngươi tốt nhất quản hắn cho kỹ, đừng cho bổn vương có ngày giết ngươi.” Lẩm bẩm một câu, Nhiễm Mục Lân ngồi yên một hồi, mới đứng dậy đi tới chỗ Tiết Kì.
Vào viện của Tiết Kì ở, chỉ thấy Vụ thẳng tắp đứng canh ở cửa. Nhiễm Mục Lân âm thầm cười lạnh, nếu lão già kia muốn chạy, gã có thể ngăn cản sao. Vụ nhìn thấy hắn, hiển nhiên là trước đó đã được lệnh, liền tránh ra, để cho hắn đi vào.
Xốc màn trúc lên, Nhiễm Mục Lân quen thuộc mà đi vào phòng trong. Vừa mới bước vào phòng, hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Chỉ thấy Tiết Kì ngồi ở trên giường, hai tròng mắt sưng đỏ, Dịch vẫn còn bị trói, ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt lo lắng.
“Ngươi tới rồi a, ngồi đi.” Lau lau nước mắt, Tiết Kì mang theo giọng mũi lên tiếng.
Nhiễm Mục Lân không ngồi, mà nói thẳng luôn mục đích của mình: “Tiết Kì, Phong Nhi vì tìm hắn mà vài ngày cũng chưa ngủ, ta phải trở về bồi nó ngủ, nó ngủ một mình không an giấc. Chờ hai phụ tử ta ngủ đủ rồi, sẽ lại đến đây thay ngươi xử hắn.”
“Được.” Tiết Kì thực sảng khoái mà đáp ứng.
Dịch trừng mắt liếc Nhiễm Mục Lân một cái, lên tiếng khẩn cầu: “Kì Nhi, cha thề với con, cha tuyệt đối không chạy, con thả cha ra đi.” Kì Nhi gầy, y muốn ôm Kì Nhi.
“Cha đã lừa con rất nhiều lần.” Tiết Kì không để ý tới y, nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, tính toán ngủ thẳng đến khi Nhiễm Mục Lân tới.
“Kì Nhi, cha không chạy, cha, cha......” Có người ngoài ở đây, Dịch nói không nên lời, y dùng ánh mắt thúc giục Nhiễm Mục Lân đi mau. Kì Nhi lần này so với lần trước còn tức giận hơn, y phải xuất hết tâm lực để trấn an. Kỳ thật Dịch muốn thoát khỏi “Thiên Nhân Quyết” đã đứt qua một lần là rất dễ dàng, nhưng nếu chưa được Tiết Kì cho phép mà giãy đứt dây thừng thì hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, cho nên y chỉ có thể cầu xin Tiết Kì đồng ý, y mới có thể tự do.
Nhiễm Mục Lân không phải là người không có mắt, dưới ánh mắt thúc giục của Dịch, hắn liền xoay người bước đi. Hắn ở trong này cùng với hai tên dở hơi này tiêu phí tâm lực, còn không bằng sớm trở về bồi con, hơn nữa hắn còn có nợ chưa tính với con a.
Nhiễm Mục Lân vừa đi, Dịch chuyển từ ngồi sang quỳ gối, rồi dùng tư thế quỳ lê bước đến bên giường, ăn nói khép nép mà dỗ dành người đang chôn ở chăn sinh hờn dỗi.
“Kì Nhi, con nghe cha nói, cha sẽ đem hết thảy mọi thứ nói cho con biết, nói cho con biết vì sao cha phải đi, vì sao …. vì sao không cùng Kì Nhi làm đến bước cuối cùng.”
Tiết Kì xốc lên chăn, quay đầu nhìn về phía người đang quỳ gối bên người hắn, nước mắt lại chảy ra: “Vì sao? Nếu cha lại giấu con, thì cả, cả đời này con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cha.”
“Kì nhi, cởi trói cho cha, cha đều nói cho con biết mọi thứ, cha không bao giờ giấu con nữa.” Muốn hôn lên những giọt lệ của người này, nhưng y lại không dám, người này còn chưa tha thứ cho y.
Nhìn chằm chằm cha một hồi, Tiết Kì ngồi dậy, xuống giường, cởi “Thiên Nhân Quyết” đã gần đứt ở trên người cha ra. Dây thừng vừa rơi xuống, Dịch liền ôm lấy Tiết Kì, Tiết Kì cũng không giãy dụa, chính là hung hăng cắn y, phát tiết hết ủy khuất trong mấy ngày qua.
“Kì Nhi.... Cha yêu con, cha yêu con, yêu đến điên rồi....” Nhiều ngày tương tư, hiện giờ được ôm người mình yêu vào trong lòng, Dịch nhịn không được mà điên cuồng hôn lấy Tiết Kì.
“Cha.... Cùng con ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ......” Được ôm lân giường, Tiết Kì ôm chặt lấy cha vừa khóc lớn vừa nói.
“Kì Nhi......” Dịch thống khổ gầm nhẹ lên, xé bỏ xiêm y của Tiết Kì. Đột nhiên, y thối lui người thật mạnh, há miệng thở dốc. Ngay khi Tiết Kì muốn khóc thét lên, y vội vàng nói: “Kì Nhi, chờ cha nói xong, nếu con vẫn muốn, thì cha sẽ cùng Kì Nhi ở cùng một chỗ.”
“Cha nói mau.” Kéo cha xuống, Tiết Kì nhẫn xuống thương tâm. Mặc kệ cha có nỗi khổ tâm gì, thì hôm nay hắn đều phải cùng cha ở cùng một chỗ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.