Chương trước
Chương sau
Múa kiếm được vài chiêu, thì Nhiễm Mặc Phong dừng lại. Ngày nào chưa tìm ra được nguyên nhân thay đổi nội lực, thì ngày đó nó vẫn không thể tĩnh tâm luyện công. Cho dù bắt được bí kíp võ công siêu hạng, nhưng ngươi không thể tìm được lối vào thì vẫn chỉ làm cho kẻ khác cực kỳ lo lắng mà thôi. Mắt thấy một ngày sắp qua đi, nó đành buông tha cho việc tìm kiếm nguyên nhân, ngồi xuống điều tức. Nếu tìm không thấy, nó chỉ có thể cố gắng luyện công nhiều hơn.
Cổ khí mới này vô cùng cường đại, chỉ mới điều tức trong cơ thể hai vòng đã làm cho Nhiễm Mặc Phong cảm thấy một nguồn lực lượng mạnh mẽ không ngừng tiến vào tứ chi. Ánh nắng chiếu vào trên người nó, làm cho nó có chút nóng. Nhưng ánh nắng này tựa hồ như biến thành ‘khí’ mà xuyên thấu qua thân thể nó, làm gia tăng thêm nguồn lực lượng mạnh mẽ ở trong cơ thể nó, làm cho nó luyến tiếc thu tay lại.
Nhiễm Mặc Phong mở mắt ra, nhảy lên, rút ra một cây trường thương, rồi nhảy lên cọc gỗ cao ba thước, tựa như đang giẫm lên mặt đất bằng phẳng mà múa may quay cuồng. Mũi thương mang theo tiếng gió, mỗi một chiêu đều tràn ngập lực đạo cùng khí phách. Một cái nhảy lên, trường thương phóng ra, cắm thẳng tắp lên trụ hành lang xa xa, nội công cực mạnh.
Đỏ ửng xoay nhanh, cực kỳ vui sướng. Nhiễm Mặc Phong nhìn hai tay mình, rồi ngửa đầu nhìn ánh mặt trời, nó tựa hồ tìm được “mấu chốt” rồi. Ngồi xuống, lại điều tức, nó nôn nóng muốn xem có phải mình đã tìm ra được nguyên nhân.
Nhiễm Mục Lân mới vừa cùng bộ hạ thương lượng xong quân vụ, đang ngồi ở bên hành lang dài, đầy từ ái mà nhìn chăm chú vào đứa con đang dụng tâm luyện công. Ngày thường, con cực kỳ ít nói cùng không biểu tình, nhưng khi luyện công trên mặt con lại có thêm vài nét trẻ con. Hắn cũng không ngăn cản con luyện công, thậm chí tìm kiếm bí kíp trong thiên hạ, để tạo niềm vui cho con, trừ bỏ hắn ra, thứ mà con thích nhất chính là võ nghệ. Nghĩ đến “chí hướng” của con, hắn nửa buồn nửa vui. Đừng nói mười năm, có lẽ chỉ năm năm sau, thiên hạ sẽ đại loạn, Vệ Quốc, Sở Quốc, Bắc Uyên, còn có Nam Quốc cùng Kim Quốc dã tâm bừng bừng, thái bình hiện giờ bất quá chỉ là nhất thời. Dạo này hắn luôn nằm mộng thấy Quỷ tướng, nếu đó thật sự là kiếp trước của con, vậy thì kiếp này, hắn nên để cho con lên chiến trường giết địch.
............
Đôi mắt xinh đẹp bình thản mà lại cơ trí nhìn người trước mặt mình, Tiết Kì thu tay lại, cầm lấy khăn ướt Vụ vừa đưa qua mà lau sạch tay. Nhiễm Lạc Nhân cẩn thận nhìn hắn, trên mặt là sợ hãi cùng mâu thuẫn không cách che dấu được.
“Ngươi từng chết qua một hồi.” Khẳng định mà không phải nghi vấn.
Nhiễm Lạc Nhân trừng to hai mắt, trong lòng hoảng sợ. Chuyện nó chết qua một hồi chỉ là ẩn ẩn có nghe đồn, nhưng không ai khẳng định với nó như thế, mà Tiết Kì không chỉ nhìn ra, mà còn khẳng định như thế, trong lúc nhất thời, Nhiễm Lạc Nhân vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ không biết phải làm sao. Sờ lên ngực, nơi đó vẫn đang đập, tuy vẫn không ổn, thế nhưng quả thật đang đập, chứng minh nó vẫn còn sống.
“Ngươi sống.” Lại một câu trần thuật, Tiết Kì đối với người bối rối như con thỏ chẳng chút nào phát giác, cũng không vì chuyện hôm qua mà làm ra giải thích. Nhiễm Lạc Nhân đối với hắn sợ hay không sợ, cũng chẳng phải chuyện hắn quan tâm, hắn muốn làm chính là thực hiện lời hứa với Mặc Phong. Hắn thích Mặc Phong, chỉ đơn giản thế.
“Ta, ta biết.” Lắp bắp lên tiếng, Nhiễm Lạc Nhân thật cẩn thận mà lén nhìn Tiết Kì, cuối cùng cố lấy hết dũng khí hỏi, “Bọn, bọn họ nói..... nghĩa phụ của ngài hại chết, hại chết đệ đệ...... của ta.”
“Sao ngươi biết là đệ đệ, mà không là muội muội?”
Câu hỏi của Tiết Kì nằm ngoài dự kiến của Nhiễm Lạc Nhân. Nó không biết người xinh đẹp trước mặt này cùng với phụ hoàng của hắn có tốt giống như Mặc Phong không. Người mà Mặc Phong tín nhiệm lại chính là người hại mẫu phi đẻ non, nhưng Xích Đồng cùng Xích Đan có nói cho nó biết, chuyện này không thể toàn bộ trách người này. Nó tin người mà Mặc Phong đem nó phó thác nhất định là người tốt. Thế nhưng bọn họ quả thật là hại mẫu phi. Trong lòng Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ mâu thuẫn cùng khó xử. Nếu có Mặc Phong ở đây thì tốt rồi, đệ ấy sẽ biết phải làm thế nào.
“Ta.... ” Nhiễm Lạc Nhân nghẹn lời, nghĩ nghĩ, nó nói, “Ta, thân mình kém, mẫu phi...... Hẳn là sinh đệ đệ.” Như vậy mẫu phi sẽ không còn thương tâm nữa, chính là hiện tại, đệ đệ đã mất. Nhiễm Lạc Nhân vì mẫu phi mà khổ sở.
Ánh mắt của Tiết Kì dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang đầy khổ sở một lúc thật lâu, nói: “Thân mình ngươi tốt lắm.”
Nhiễm Lạc Nhân giương mắt nhìn về phía hắn, không rõ ý tứ của hắn, thân mình của nó rõ ràng rất yếu, hơn nữa còn suýt chết yểu, nếu không có Mặc Phong, nó, nó hiện tại cũng không biết mình đã bị chôn ở chỗ nào rồi.
“Mặc Phong không phải là đệ đệ của ngươi sao?” Vẫn chỉ hỏi, không có trả lời, sau đó Tiết Kì từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ, giao cho Nhiễm Lạc Nhân, “Mỗi ngày ăn một viên, trước và sau khi ăn nửa canh giờ không được uống nước, phải nhai không.”
Tiếp theo lấy ra phương thuốc đã viết sẵn, giao cho Xích Đan đang ở bên giường hầu hạ: “3 chén đun thành 1 chén, uống trước khi ăn cơm.”
“Lâu Lan vương, ta thật sự có thể khỏe lại?”
“Tiết Kì.” Thanh âm không vui cất lên, Tiết Kì thản nhiên nói, “Ngươi còn sống, chính là đã khỏe.”
“Kì nhi!” Một người tựa như gió xông vào, mang theo cái rét lạnh của bên ngoài vào, phía sau y là năm sáu vị thị vệ với thần sắc kích động chạy theo vào cùng với Lí mẫu còn đang kinh hách quá độ.
“Điện hạ!” Lí mẫu nhẹ giọng gọi, nương nương bị dọa đến đẻ non, nàng sợ điện hạ cũng bị dọa mà xảy ra chuyện không hay.
“Cha.” Tiết Kì xoay người, sắc mặt lạnh như băng, vẫn còn vì chuyện ban nãy mà tức giận.
“Kì nhi, sao không đợi cha trở về.” Vươn tay kéo Tiết Kì qua, Dịch trợn mắt nhìn Nhiễm Lạc Nhân, căn bản mặc kệ bộ dáng đáng sợ của mình có thể hù chết đối phương hay không. Ở trong mắt y, đứa nhỏ này là con của nữ nhân kia, là người y ghét nhất.
“A.” Kêu lên một tiếng, Nhiễm Lạc Nhân bị người bất ngờ vọt vào phòng làm cho sợ hãi, nó vội giơ hai tay che mặt lại. Ngực đau đớn khó chịu, nhưng khi nó nghe được người nọ chính là nghĩa phụ của Lâu Lan vương, thì nó hơi hé hai ngón tay ra, theo khe hở mà nhìn ra ngoài. Mặc dù như vậy, nó vẫn sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, bộ dáng người này thật là đáng sợ, tựa như đang muốn ăn thịt nó. Thế nhưng y là nghĩa phụ của Lâu Lan vương, Lâu Lan vương lại là người mà Mặc Phong tín nhiệm, nghĩ đến đây Nhiễm Lạc Nhân biết mình đã cực kỳ vô lễ, nó vội buông tay xuống, ôm lấy gối đầu. Đối với “cừu nhân” của mình, nó còn nhỏ nên không biết phải đối mặt thế nào.
Tiết Kì mất hứng, bởi vì người trong phòng đối với cha e ngại, mặt hắn càng thêm lạnh lùng. Phát hiện Tiết Kì không vui, Nhiễm Lạc Nhân vội vàng nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan, thấy hai người mặc dù cũng sợ hãi, nhưng thần sắc lại bình thường, nó cũng thoáng yên tâm, nó quay đầu lại nhìn thẳng vào Dịch. Không biết vì sao khi nhìn rõ nghĩa phụ của Lâu Lan vương làm cho nó nhớ tới Mặc Phong. Mặc Phong cũng vì bộ dáng có chút khác với người thường, mà luôn bị thái tử ca ca khi dễ. Nhiễm Lạc Nhân dần dần hết sợ, nhìn thái độ khẩn trương của y đối với Lâu Lan vương, nhất định là rất thương Lâu Lan vương đi. Nhiễm Lạc Nhân nhất thời có chút khổ sở, khi nào thì phụ hoàng mới có thể thương nó như vậy nhỉ?
Tâm tư của Nhiễm Lạc Nhân được Tiết Kì xem ở trong mắt, từ sau khi cha tiến vào, hắn liền một mực quan sát Nhiễm Lạc Nhân, nếu người này cùng giống như những người khác đối với cha bất kính, thì mặc kệ nó có phải là do Mặc Phong phó thác cho hắn hay không, hắn cũng tuyệt không chữa bệnh cho nó.
“Cha, đi về.” Ánh mắt chuyển qua trên mặt cha, Tiết Kì vươn tay kéo cha đi ra ngoài. Dịch tự nhiên là lập tức đuổi theo, chính là tay bị nắm cũng không dám cầm ngược lại, trong lòng lại mong Kì Nhi có thể nắm tay y lâu thêm chút nữa.
Mà trước lúc Tiết Kì bước ra khỏi phòng, hắn quay đầu lại đối với người vẫn đang nhìn mình rời đi, nói: “Nửa tháng sau rời kinh, các ngươi xắp xếp đi.” Không giải thích, cũng không cho đối phương có cơ hội lên tiếng, hắn kéo cha đi khỏi.
“Nửa tháng sau rời kinh?” Xích Đồng kinh ngạc cực kỳ, “Xích Đan, vừa rồi là Lâu Lan vương nói với chúng ta sao?”
Xích Đan lắc đầu, nhìn về phía Nhiễm Lạc Nhân: “Điện hạ......”
Nhiễm Lạc Nhân cũng chẳng hiểu gì, tim vẫn còn đập thình thịch: “Là nói chúng ta đi cùng ngài ấy sao?” Tâm hoảng ý loạn, nó lại nhìn về phía Lí mẫu: “Nhủ mẫu, Lâu Lan vương muốn dẫn con đi sao?” Đi, rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành?
“Tiểu chủ tử, sao ngài có thể rời kinh, lão nô đi một chút sẽ trở lại.” Lí mẫu xoay người chạy đi, phải bẩm báo cho nương nương biết. Hai người kia hại nương nương còn chưa nói, lại còn muốn cướp tiểu chủ tử ra khỏi người nương nương nửa sao?
—-
Kéo cha trở lại Ngũ Hoa cung, Tiết Kì còn chưa kịp bước vào phòng, đã lên tiếng chất vấn: “Vì sao chạy đi?”
Mặt của Dịch nháy mắt đỏ lên, nói quanh co nói: “Cha, cha, cha...... Đi ngoài.”
Người bất mãn vừa nghe thế, sắc mặt liền dịu đi, không hề truy vấn, mà là nói: “Cha, nửa tháng sau đi.” Hắn sẽ đi cùng với cha.
“Kì Nhi muốn dẫn tiểu quỷ kia cùng đi sao?” trong lòng Kì Nhi sao có thể vướng bận người khác.
“Cha, hắn chết qua một hồi, mệnh đã thuộc về cõi trên. Nơi này oán khí quá nhiều, hắn chịu không nổi, để cho hắn theo Trú đi. Bất quá cha phải ra mặt.” Trú là một trong 3 đại tiên nhân, nhưng người này chỉ có cha mới có thể mời nổi hắn.
“Cứ giao cho cha, cha lập tức viết thư cho hắn.” Nếu hắn dám không đến, y liền đem tất cả bảo bối của hắn phá hủy.
“Vậy giao cho cha.” Mỉm cười ngọt ngào, Tiết Kì kiễng mủi chân, hôn một cái lên mặt cha, hắn thích loại cảm giác này, nhưng lại không biết cha hắn có bao nhiêu thống khổ.
“Kì Nhi.” Mặt lại đỏ lên, Dịch chỉ cảm thấy huyết khí trong cơ thể đang sôi trào, sau một lúc giằng co y vươn tay ôm chặt lấy Tiết Kì. Trong mắt Tiết Kì hiện lên kinh ngạc, tiếp theo hắn nhắm mắt lại, đã rất lâu cha chưa từng ôm lại hắn.

Khi trời vừa tối, Nhiễm Mục Kì bước vào tẩm cung của Nghiên phi. Người vì tan biến hy vọng mà không ăn không uống, cứ nằm ở trên giường âm thầm rơi lệ, một người hoàng hậu canh giữ ở bên giường chiếu cố nàng, Triệu phi cùng Trương phi phải chiếu cố con nhỏ nên đã rời đi trước. Nghe được hoàng thượng tới đây, Nghiên phi sửng sốt, tiếp theo nước mắt thi nhau trào ra, hoàng hậu quỳ xuống nghênh đón thánh giá.
Đi vào phòng, Nhiễm Mục Kì nâng hoàng hậu dậy: “Hoàng hậu, hôm nay nàng đã quá mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Hoàng hậu lo lắng mà nhìn nhìn Nghiên phi, rồi kêu lên: “Bệ hạ.”
“Tiễn hoàng hậu hồi cung.”
Hiểu được người này có chuyện muốn nói riêng với Nghiên phi, hoàng hậu nhìn chăm chú vào Nhiễm Mục Kì, khẩn cầu y an ủi Nghiên phi, tiếp theo được tì nữ nâng đỡ mà rời đi.
Vẫy lui nội thị cùng thái y, Nhiễm Mục Kì ở bên giường ngồi xuống. Nghiên phi làm bộ muốn đứng dậy hành lễ, được y ấn nằm xuống lại.
“Đứa nhỏ này không có duyên với trẫm, nếu đã mất, nàng cũng đừng buồn, nên dưỡng tốt thân mình.” Nhiễm Mục Kì lên tiếng, cực độ ôn nhu, Nghiên phi xoay người, không để ý thân phận mà ôm chặt lấy y, khóc rống lên.
“Trẫm biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, mà trẫm cảm thấy cái này cũng chẳng có gì là không tốt, cho nên khi nàng muốn đứa nhỏ, trẫm nguyện ý cho nàng thêm một đứa nữa. Nhưng Nghiên phi, nàng phải thời khắc nhớ kỹ, trẫm không thích có người đùa giỡn tâm cơ với trẫm, trẫm không nói, không nhắc tới, không có nghĩa là trẫm không biết.”
Thân mình Nghiên phi bỗng nhiên chấn động, tiếng khóc ngừng hẳn, nàng ôm Hoàng Thượng không dám nhúc nhích.
Ôn nhu mà vuốt ve mái tóc dài của Nghiên phi, Nhiễm Mục Kì tiếp tục nói: “Thân thế của nàng đau khổ, cùng trẫm khi còn trẻ rất tương tự. Cho nên trẫm bất kể nàng xuất thân từ thanh lâu, vẫn mang nàng tiến cung, mà nàng cũng rất an phận, thế nên trẫm vẫn cứ sủng nàng. Nghiên phi, nàng muốn lôi kéo tình cảm, muốn như thế nào, chỉ cần không quá phận, trẫm vẫn cho nàng tùy ý, nhưng nàng đừng quên, nàng là phi, còn hoàng hậu mới chính là nữ chủ nhân của hậu cung này, mặc dù trẫm lạnh nhạt với nàng ấy, nhưng nàng ấy vẫn là tỷ tỷ của nàng, không cần khi dễ nàng ấy. Lại càng không nên học theo những người khác đi đánh chủ ý lên Mục Lân, nhất là đánh chủ ý lên Phong Nhi. Trẫm có thể sủng nàng, nhưng cũng có thể không sủng nàng, nàng phải biết thân biết phận, không cần như lần này, gieo gió gặt bảo.” (lần đầu tiên hả dạ như thế =,=)
Thân mình Nghiên phi run rẩy, nàng không dám thở mạnh, tay ôm Nhiễm Mục Kì cũng chậm chậm thu hồi lại.
“Thân mình Lạc Nhân không tốt, nàng muốn sinh thêm một nhi tử để tương lai có chỗ dựa dẫm, trẫm cũng thuận theo nàng, nhưng hôm nay Lâu Lan vương nói cho trẫm biết – thân mình Lạc Nhân tuy yếu nhược nhưng không có gì nguy hiểm, chỉ cần điều dưỡng một thời gian sẽ tốt, đợi khi nàng khỏe lại, nên đi thăm Lạc Nhân nhiều vào.”
“Dạ.... Bệ hạ.....” Nghiên phi miễn cưỡng ngồi dậy, cúi đầu hơi hơi hành lễ.
Nhiễm Mục Kì sờ sờ mặt nàng, đứng dậy rời đi. Phía sau, Nghiên phi ngồi ở trên giường ra một thân mồ hôi lạnh, không ngừng phát run.
—–
Ngồi ở bên giường, hoàng hậu từng mũi từng mũi kim mà may xiêm y cho thái tử. Sau ngày tết, con nàng sẽ phải đi biên quan xa xôi, lần này đi khỏi, nếu không được bệ hạ truyền triệu hắn sẽ không được vào kinh, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nghiên phi mất đi đứa nhỏ, hoàng hậu đang thương tâm lại cảm thấy có chút may mắn, tuy nàng cùng con tách ra, nhưng chỉ cần con còn sống, bọn họ sẽ có ngày gặp lại. Tính tính ngày, còn mười ngày nữa là con phải đi, hoàng hậu một bên lau nước mắt, một bên gấp gáp may xiêm y cho con.
“Mẫu hậu.” Nhiễm Lạc Thành bước từ ngoài vào, liền nhìn thấy mẫu hậu đang khóc, hắn bước nhanh tới, quỳ gối bên chân mẫu hậu, lau nước mắt cho nàng. Trên mặt hắn là hối hận, là khổ sở.
“Thành Nhi, đáp ứng mẫu hậu, khi tới biên quan, phải thu hồi tính nết của thái tử, cố gắng theo các tướng quân học tập binh pháp. Một mình con ở bên ngoài, không có mẫu hậu chăm sóc, con phải nơi chốn lưu tâm, không được càng quấy như trước đây, cái gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, không thể tùy hứng.”
Thái tử dùng sức gật đầu, nước mắt cũng bừng lên. “Mẫu hậu, con sẽ ngoan, sẽ không để cho ngài vì con mà lo lắng bất an nữa.”
Ôm chặt lấy con, hoàng hậu bật khóc lên, nàng làm sao có thể chịu đựng nổi khi đứa con duy nhất phải đi tới biên quan xa xôi. Nhiễm Lạc Thành ôm chặt lại mẫu hậu, trước mắt hắn xuất hiện một đôi mắt dị sắc, hắn cắn chặt răng, trong lòng lập lời thề.
.........
“Vương gia, có người cầu kiến, nói là từ kinh thành đến đây tìm riêng Vương gia.”
Phúc Quý ở ngoài thư phòng thông báo, Nhiễm Mục Lân giương mắt, chỉ thấy một gã nam tử ăn mặc kiểu thư sinh đang tiến đến.
“Thảo dân Khấu Tuyên bái kiến Vương gia.” Người tới bỏ hành lý xuống, quỳ gối trên mặt đất hành lễ.
“Khấu Tuyên?” Nhiễm Mục Lân đánh giá người nhìn rất xa lạ nhưng tên lại nghe rất quen tai đang quỳ trên mặt đất, “Ngươi là......”
“Thảo dân ở kinh thành từng là phu tử của thế tử điện hạ.” Khấu Tuyên trả lời, gã vừa nói xong, Nhiễm Mục Lân liền bừng tỉnh đại ngộ.
“Mau đứng lên, ta nói sao tên lại nghe quen tai, ngồi đi.” Chỉ chỉ ghế dựa cách đó không xa, Nhiễm Mục Lân bảo Khấu Tuyên ngồi xuống.

Khấu Tuyên vừa ngồi xuống, lại đứng dậy chắp tay nói: “Vương gia, thảo dân lần này tiến đến là thỉnh cầu Vương gia cho thảo dân đảm nhiệm phu tử của thế tử điện hạ.”
Sắc mặt Nhiễm Mục Lân trở nên nghiêm túc, hắn hỏi: “Ngươi tuy là phu tử của Phong Nhi, nhưng cũng là phu tử của Lạc Nghĩa, hơn nữa ngươi còn là quan viên của triều đình, ở lại chỗ này dạy Phong Nhi, sợ là sẽ ủy khuất ngươi, ngươi vẫn nên quay về kinh đi.” Đối với Khấu Tuyên chủ động yêu cầu làm phu tử của con, Nhiễm Mục Lân rất hoài nghi động cơ của gã.
Khấu Tuyên ảm đạm cười, nói: “Thỉnh Vương gia chớ hiểu lầm. Thảo dân đã từ quan. Sở dĩ thảo dân đến Nhân Xương tự tiến cử làm phu tử của thế tử điện hạ, quả thật là vì khâm phục sự gan dạ sáng suốt của điện hạ. Vương gia có điều không biết, trước khi đại chiến xảy ra, thảo dân từng hỏi qua thế tử điện hạ – cuộc chiến với Vệ Quốc có thể tránh được không? Thế tử điện hạ cực kỳ khẳng định mà nói với thảo dân ‘sẽ không’. Rồi sau đó mọi việc đã xảy ra tựa như lời thế tử điện hạ nói, Vệ Quốc không chỉ đối với Bắc Uyên ta có ý xâm chiếm, thậm chí còn cấu kết với Kim Quốc cùng Nam Quốc gây khó dễ cho Bắc Uyên ta. Chuyện này làm cho thảo dân có chút rung động, sau đó thế tử điện hạ lại làm ra một loạt chuyện làm cho thảo dân bội phục. Thảo dân hy vọng có thể dạy điện hạ, đây coi như là phúc của thảo dân.”
Dạy hoàng tử, con đường làm quan trong tương lai của Khấu Tuyên sẽ vô cùng sáng lạng, thế nhưng gã tình nguyện lấy thân phận bình dân để được làm phu tử của Nhiễm Mặc Phong, cũng không nguyện ở lại trong cung, dạy hoàng tử đế vương thuật, khống chế thuật.
Nhiễm Mục Lân nhìn kỹ Khấu Tuyên, khi đó để con ở lại trong cung học tập bất quá chỉ là cái cớ, hắn vẫn luôn tính toán sẽ tự mình dạy con học. Nhưng Ngự Sử thần y Diệp Trung Tường đánh giá người này rất cao, Diệp Trung Tường là một trong số ít các đại thần một lòng vì nước vì dân, hắn cực kỳ tôn kính, cho nên đối với người được gã tiến cử hắn cũng phi thường yên tâm.
“Diệp đại nhân cũng biết ngươi đến Nhân Xương?”
Khấu Tuyên từ trong lòng lấy ra một phong thư, hai tay trình lên: “Đây là khi thảo dân đến bái biệt, Diệp đại nhân viết lá thư này bảo thảo dân giao cho Vương gia.”
Xem thư xong, Nhiễm Mục Lân hướng ra ngoài gọi: “Phúc Quý, đi thỉnh thế tử.”
“Dạ, chủ tử.”
Khấu Tuyên đối với Nhiễm Mục Lân cúi đầu thật sâu, biết hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của mình.
“Phong Nhi không giỏi nói chuyện, nhưng nó cực kỳ thông minh. Ngươi đã tự tiến cử làm phu tử của nó, thì nên cố hết sức mà dạy nó.”
Khấu Tuyên lại cúi đầu, nói: “Được Vương gia đáp ứng yêu cầu của thảo dân, thảo dân rất cảm kích, thảo dân chắc chắn sẽ dốc toàn lực dạy thế tử điện hạ.”
Đối với đứa nhỏ kia, Khấu Tuyên cực kỳ tò mò, tò mò sau này nó sẽ trở thành người như thế nào, gã có dự cảm, đứa nhỏ có đôi mắt dị sắc, im lặng ít nói này sẽ đối với Bắc Uyên sinh ra ảnh hưởng thật lớn, cũng vì điều này mà gã đã từ quan đến đây.
..................
Trong Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì mê man hai cái canh giờ thì tỉnh lại. Tiết Kì đang ngồi, còn Dịch thì đứng ở bên người hắn. Thấy y tỉnh lại, Tiết Kì đứng lên.
“Ta không nợ ngươi.” Nhìn người còn chưa hoàn hồn nói xong một câu, Tiết Kì kéo cha rời đi.
Nhiễm Mục Kì ấn ấn thái dương, không rõ ý của Tiết Kì là gì, nhưng cũng không hỏi, đầu y đang rất nặng nề, y nhớ rõ Dịch đối với y niệm một câu gì đó y nghe không hiểu, tiếp theo sau đó y chẳng nhớ được gì.
“Bệ hạ?” Khương Vịnh trở thành thị vệ cận thân của Nhiễm Mục Kì lo lắng kêu lên.
Xoa nhẹ thái dương, Nhiễm Mục Kì lên tiếng: “Bọn họ đã làm gì trẫm?”
“Bệ hạ...... Ngài luôn đau đầu, thỉnh Lâu Lan vương chửa bệnh cho ngài.” Khương Vịnh cúi đầu nói.
“Đau đầu?” Nằm xuống, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, thở ra một hơi, “Thế sao trẫm vẫn thấy đau đầu? Khương Vịnh.”
Khương Vịnh xoa ấn thái dương cho y, trong lòng thập phần bất an, chẳng lẽ bệ hạ chưa quên được sao?
Trong lòng cực kỳ bình tĩnh, Nhiễm Mục Kì không biết mình đã quên cái gì, có gì đó hết sức mơ mơ màng màng, rồi y nghĩ đến qua hai ngày nữa sẽ lễ mừng năm mới, qua ngày lễ sẽ đưa thái tử tới biên quan. Thái tử là phế hay không phế?
——
“Kì Nhi.” Trên đường trở về, Dịch lên tiếng, “Cha chỉ có thể làm cho y quên đi một thời gian.” Một khi y gặp được người hoặc việc gì đó gợi cho y nhớ lại, thì y sẽ nhớ lại tất cả.
Tiết Kì dừng lại, ngửa đầu: “Cha, trong lòng đã từng có, thì sao có thể quên đi?” Mặc dù cha không cần hắn, hắn cũng sẽ không quên cha, cho dù là nhất thời.
Con mắt màu tím của Dịch lộ ra cuồng loạn: “Kì Nhi, không cho quên cha.” Cho dù, cho dù y sẽ tổn thương hắn.
“Vì sao phải quên cha?” Mắt đẹp nháp nháy, Tiết Kì nhìn thẳng vào cặp mắt đang bất an, “Cha, đừng bỏ con lại một mình nữa.”
Dịch vươn tay ôm lấy hắn, như muốn đem hắn nhập vào trong cơ thể mình, nhưng y lại không trả lời. Nếu có một ngày y sẽ làm người này bị thương, thì y phải ra đi.
“Cha?” Vì sao không nói “Sẽ không”?
“Kì Nhi, cha mang con đi.” Ở thời điểm cha vẫn còn có thể cầm giữ được chính mình.
Ôm chặt lại cha, trong mắt Tiết Kì là thất vọng, hắn gật gật đầu. Chỉ cần cha nguyện ý dẫn hắn đi cùng cha là tốt rồi, còn sau này, hắn sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.
..................
Thả cho con bồ câu đưa tin bay đi, nam tử mở thư trong ống trúc ra, sau khi xem xong, hai hàng lông mày dày cui của hắn nhíu chặt lại. Dịch biết rõ là hắn sẽ không xuống núi, còn dám bảo hắn đi tới cái gì Bắc Uyên, mà là đi chiếu cố cho một đứa nhỏ chả liên quan gì đến hắn.
“Hừ.” Đầu ngón tay niết một cái, bức thư nháy mắt dấy lên ngọn lửa, nam tử hừ lạnh một tiếng, thổi bay tro tàn trong lòng bàn tay, cầm lấy cái cuốc ở bên góc tường tiếp tục cuốc.
“cô cô, cô cô.” Lại một con bồ câu đưa tin đáp xuống, nam tử nheo lại hai mắt. Qua một lúc lâu sau, hắn mới không kiên nhẫn mà buông cuốc xuống, bắt lấy con bồ câu đưa tin.
Trú:
Ngươi nếu không đến, ta liền đốt hết toàn bộ tranh cùng vườn rau của ngươi.
Dịch
“Cô cô, cô cô!” Bồ câu đưa tin còn chưa kịp đáp xuống, đã bị ống trúc ghim vào trên mặt đất, chết không kịp ngáp.
Mái tóc đen dài của nam tử hơi hơi bay lên, hắn nhìn chằm chằm bức thư uy hiếp trong tay mình, hai tròng mắt lạnh như băng.
” Cô cô, Cô cô.” Lại một con bồ câu đưa tin đáp xuống, lần này, nam tử cũng không thèm nhìn tới mà đã phất tay, cổ của con bồ câu đưa tin nháy mắt bị trang giấy cắt qua.
” Cô cô, Cô cô......” Khi con bồ câu vô tội thứ tư đáp xuống, nam tử vách cuốc lên, xoay người rời đi. Ở sau khi hắn đi xa, con bồ câu đưa tin kia kêu thảm thiết một tiếng, ‘huyết nhục mơ hồ’ mà rơi trên mặt đất. (máu thịt lẫn lộn)
Trên đỉnh núi cao chót vót có mấy gian nhà gỗ, khi ánh mặt trời rơi xuống chân núi, nam tử theo trong một gian nhà gỗ đi ra. Hắn đội mũ sa màu đen, trên thân là một trường y màu đen, ngay cả áo choàng cũng màu đen.
“Mộc.” Hắn đứng ở cửa kêu lên một tiếng, giây tiếp theo một gã nam tử dáng người cực kỳ thấp bé từ trong căn phòng phía sau đi ra, quỳ gối trước mặt hắn.
“Chăm sóc cẩn thận vườn rau cùng tranh trong phòng cho ta.” Dặn xong một câu, nam tử kéo kín áo choàng, xuống núi. Nam tử gọi là Mộc vẫn quỳ gối dưới đất, đợi sau khi hắn đi khuất, mới lập tức đứng dậy đi ra vườn rau.
——
Ấn ấn đầu, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi Khương Vịnh từ chỗ tối đi ra, Nhiễm Mục Kì căn bản không giải thích lai lịch của gã, trực tiếp hạ chỉ để cho gã đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh Cấm Vệ quân. Y biết rõ Cấm Vệ quân rất quan trọng, thống lĩnh lúc trước là từ trong phủ Tể tướng đi ra, vì để ngừa vạn nhất, y liền đem Cấm Vệ quân giao cho Khương Vịnh, như vậy y mới có thể an tâm.
Nhiễm Mục Kì cũng không phải thật sự đau đầu, chính là thói quen nên ấn ấn thái dương. Y tựa hồ nhớ rất rõ mình ngủ không tốt, nhưng mấy ngày nay lại ngủ đến cực kỳ an ổn, ngay cả mộng cũng không có, chắc là sau khi được Tiết Kì chữa bệnh nên y ngủ ngon hơn đi. Nhưng không biết vì sao, y cảm thấy trong lòng rất trống rỗng.
Hỉ Nhạc từ bên ngoài nhẹ bước tiến vào, thấy Hoàng Thượng tựa hồ rất mệt, gã nhỏ giọng nói: “Bệ hạ...... Nghiên phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến.”
“Nghiên phi?” Nhiễm Mục Kì giương mắt, “Cho nàng ấy vào đi.” Còn chưa điều dưỡng tốt mà đã vội tới gặp y, nhất định là chuyện gì đây, vừa vặn y đang rất nhàn.
Vừa vào phòng, trên mặt Nghiên phi mang đầy nước mắt, quỳ xuống nói: “Bệ hạ.... Nô tì sai rồi, nhưng cầu bệ hạ không cần đưa Lạc Nhân đi, nó, nó là đứa con duy nhất của nô tì.” Nói xong, Nghiên phi khóc to lên.
Nhiễm Mục Kì nhíu mày. “Trẫm nói muốn đưa Lạc Nhân đi khi nào?”
Nghiên phi vừa nghe xong, ngây ngẩn cả người. “Là Lâu Lan vương. Ngài ấy nói nửa tháng sau sẽ mang Lạc Nhân đi.”
“Úc?” Nhiễm Mục Kì nhướng mi, có chút kinh ngạc, “Chuyện này trẫm không biết, nàng về trước đi, trẫm sẽ phái người đến đó hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.” Ra hiệu cho Hỉ Nhạc nâng Nghiên phi dậy.
“Bệ hạ, nô tì sai rồi, nô tì không thể mất đi Nhân Nhi.” Nghiên phi khóc lên, Nhiễm Mục Kì giơ tay lên, ra hiệu cho người hầu đưa nàng trở về.
Sau khi Nghiên phi rời đi, Nhiễm Mục Kì lên tiếng: “Hỉ Nhạc, đến Ngũ Hoa cung hỏi xem.” Tiết Kì muốn dẫn Lạc Nhân đi? Y rất kinh ngạc, y không cho là người nọ vì thích Lạc Nhân nên mới mang nó đi cùng. Hơn nữa vì sao không có ai nói cho y biết việc này? Nhiễm Mục Kì cảm thấy có chút bất mãn.
Một lát sau, người được phái đi Ngũ hoa cung trở về bẩm báo. Nghe được nguyên do Tiết Kì muốn dẫn Lạc Nhân đi, Nhiễm Mục Kì ảm đạm cười: “Hoàng cung sao có thể là nơi sạch sẽ được chứ? Nếu là vì thân mình của Lạc Nhân, thì cứ dẫn nó đi thôi.”
“Tiết Kì tính toán đem Lạc Nhân giao cho Trú?” Không nghĩ tới 3 đại tiên nhân, y có thể gặp được đến hai vị, Nhiễm Mục Kì miễn cưỡng hỏi.
“Dạ, Lâu Lan vương nói – nơi Trú ở rất thích hợp cho Tam điện hạ dưỡng thân.”
“Ân, trẫm đã biết, ngươi lui ra đi.” Cho người lui ra, Nhiễm Mục Kì rũ mắt xuống, “Trú..... mặt mũi của Tiết Kì cũng thật lớn a, có thể thỉnh được hắn xuống núi.” Nghe đồn – trong ba người thì Trú là người khó tính nhất, mà cũng quái gở nhất, quanh năm chỉ ở trên Vô Sơn, không hề xuống núi gặp người. Tuy là một trong 3 vị tiên nhân, nhưng Nhiễm Mục Kì cũng chẳng có nhiều hứng thú, cho dù là đối với Dịch, ở trong mắt y cũng bất quá là một người cha sợ con mà thôi. Tiên cũng tốt, thần cũng thế, tựa hồ từ thật lâu trước đây, y đã không còn tin trên đời này có thần có tiên tồn tại.
“Ngô..... ” Rên rỉ một tiếng, Nhiễm Mục Kì xoa xoa cái trái đột nhiên đau buốt, sao tự nhiên y lại toát ra loại ý tưởng này? Có lẽ là do y quá mệt mỏi.
“Hỉ Nhạc, trẫm muốn tắm rửa, bất luận kẻ nào cũng không cho quấy nhiễu trẫm.”
“Dạ, bệ hạ.”
Nước ấm được nâng đến, Hỉ Nhạc cho mọi người lui, ngay cả gã cũng lui ra ngoài, canh giữ ở cửa chờ bệ hạ sai bảo. Khi bệ hạ tắm rửa sẽ không cho bất luận kẻ nào hầu hạ.
Nhiễm Mục Kì đi đến bên thùng gỗ, cởi long bào, quần áo rơi xuống đất, y nhấc chân bước vào, rồi chậm rãi ngồi xuống, sau đó y thoải mái mà nhắm mắt lại, không lâu sau phía sau lưng y lộ ra một con phượng hoàng như ẩn như hiện. Khi toàn thân y bị nước ấm làm cho phiếm hồng, thì con phượng hoàng giương cánh muốn bay này xuất hiện rõ ràng ở trên lưng y, miệng của phượng hoàng hơi hơi mở ra, đôi mắt hơi hơi hé mở, chứa đầy phong tình, cực kỳ giống đôi mắt của một người đang mê say.
...............
Nhiễm Mặc Phong bận rộn nhiều việc … đó chính là bận rộn ở trên nóc nhà trong phủ tìm kiếm vị trí tốt nhất. Bất quá không ai bảo nó xuống dưới, ngay cả Nhiễm Mục Lân cũng ngầm đồng ý sự “nghịch ngợm” của con.
Ở trên nóc nhà tìm được vị trí thích hợp, Nhiễm Mặc Phong liền ngồi xếp bằng xuống, điều tức, chờ ánh mặt trời trên đỉnh đầu chạy đi, nó liền lập tức đứng dậy chạy theo ánh mặt trời, rồi khi tìm được nơi thích hợp thì ngồi xuống, cứ thế cho đến khi mặt trời lặn.
“Phong Nhi, xuống đi con.” Tay cầm áo bông đứng ở dưới đất hét lên, Nhiễm Mục Lân giang rộng hai tay ra. Nhiễm Mặc Phong từ trên nóc nhà nhảy xuống, rơi chính xác vào trong lòng phụ vương.
“Phong Nhi, thế nào?” Mặc áo bông vào cho con, Nhiễm Mục Lân hỏi.
“Phụ vương.” Đỏ ửng xoay tròn, Nhiễm Mặc Phong tựa như tìm được bảo tàng.
“Ha hả.” Ôm con quay về phòng, Nhiễm Mục Lân vì con cảm thấy cao hứng mà lòng tràn đầy vui vẻ, “Mặc dù tìm được ngọn nguồn, nhưng Phong Nhi cũng không được nóng vội, làm việc gì cũng phải tiến hành theo chất lượng, từ từ sẽ đến, nhất là luyện công, không được vội vàng.”
“Ân.” Luyến tiếc mà nhìn theo ánh mặt trời khuất dần sau núi, Nhiễm Mặc Phong mong mùa đông qua thật mau. Tìm kiếm mấy ngày nay, cuối cùng nó cũng phát hiện ra ‘khí’ xâm nhập vào trong cơ thể nó cũng không phải là thứ gì khác, mà là ánh mặt trời.
Thấy con cao hứng như thế, Nhiễm Mục Lân nói: “Phong Nhi, đêm nay đừng học chữ nữa, chơi cờ cùng phụ vương đi.” Con hắn luyện võ thành si, cho nên mấy ngày gần đây đều lạnh nhạt vắng vẻ hắn.
“Ân.” Gật đầu.
Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, chơi cờ chỉ là cái cớ, hắn hi vọng có nhi tử ở bên mình.
—-
“A!” Nửa đêm, Nhiễm Mục Lân từ trong mộng bừng tỉnh, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhận thấy phụ vương khác thường, Nhiễm Mặc Phong cũng tỉnh lại. Chỉ thấy dưới ánh trăng, phụ vương đang nhìn chằm chằm vào nó.
“Phụ vương?” Dụi dụi mắt, nhích thân tới gần, nghe được phụ vương đang thở hổn hển.
“Phong Nhi, phụ vương đi nhà vệ sinh.” Đặt con nằm xuống lại, đấp kín chăn lại cho con, Nhiễm Mục Lân áp chế hốt hoảng mà bước xuống giường, chạy vội ra ngoài.
Nhiễm Mặc Phong cũng không nhắm mắt lại, cố áp chế cơn buồn ngủ mà chờ phụ vương trở về.
Mặc áo đơn đứng ở trước cửa phòng, để cho gió lạnh thổi tắt đi lửa nóng trên người, Nhiễm Mục Lân há to miệng thở dốc.
“Sao có thể, sao có thể.....” Không thể tin mà chà xát mặt một phen, Nhiễm Mục Lân lẩm bẩm nói, thế nhưng cảnh tượng vừa rồi ở trong mộng hắn vẫn nhớ rõ rành mạch.
Chạy đến giữa sân, Nhiễm Mục Lân đi qua đi lại vài vòng, lại vẫn không thể bình ổn lửa nóng trong cơ thể. Cứ như vậy ở trong gió lạnh một lúc thật lâu, Nhiễm Mục Lân hít thật sâu mấy hơi, khôi phục bình tĩnh. Thế nhưng hắn cũng không lập tức quay về phòng, mà là đi tới ghế đá, ngồi xuống.
Hai tay ôm đầu, một câu cực thấp từ trong miệng hắn truyền ra: “Sao có thể..... nó là Phong Nhi......”
Sau một lúc lâu sau, Nhiễm Mục Lân mới quay về phòng, thấy con vẫn đang chờ hắn, hắn vội vàng lên giường. Sờ thân mình lạnh lẻo của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong tràn đầy nghi hoặc, sao phụ vương lại đi lâu như vậy. Không giải thích cho con hiểu, Nhiễm Mục Lân vỗ nhẹ nhẹ con, hống con ngủ. Đợi sau khi thân mình phụ vương ấm lên, Nhiễm Mặc Phong cũng chống đỡ hết nổi mà nhắm mắt ngủ say, còn Nhiễm Mục Lân thì lại nhìn con nguyên một đêm, khi trời gần sáng thì hắn mới chợp mắt một chút.
Hôm sau, Nhiễm Mặc Phong là ở trong tiếng pháo nổ mà tỉnh lại, tân niên tới rồi.
“Phong Nhi, con lại thêm một tuổi, phụ vương lại già thêm một tuổi.” Đặt con nằm lên trên người mình, Nhiễm Mục Lân nói.
“Phụ vương.” Sờ lên mái tóc bạc ở hai bên thái dương của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, trong mắt là tự trách. Nhiễm Mục Lân vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó, rồi ôm chặt lấy con, trong mắt xẹt qua bối rối.
——
Kinh thành, Nhiễm Mục Kì mở tiệc mừng năm mới, mời cả phụ tử Tiết Kì tham dự, bất quá hai người đó đã trốn đến nơi nào chẳng ai hay biết, không có xuất hiện. Nhiễm Mục Kì cũng chẳng để ý, tựa hồ đã đoán được trước. Trong bửa tiệc, thái độ của y đối với Nhiễm Lạc Thành tốt lên rất nhiều, thỉnh thoảng còn hỏi thăm thân mình của hắn như thế nào. Có mấy lần Thái tử xém chút bật khóc lên, nhưng đều cố nhịn xuống. Khi mọi người ở đây nghĩ rằng Nhiễm Mục Kì đã thay đổi chủ ý, thì vài câu nhắc nhở của y làm cho bọn họ biết việc thái tử phải đi tới biên quan là sự thật đã định. Ngoài ra phải đi không chỉ có thái tử, mà còn có Nhiễm Lạc Nhân đang bệnh nặng.
——-
Kinh thành, ở vùng ngoại ô.
Hai thân ảnh – một đen một trắng đang đánh nhau quyết liệt, Tiết Kì ngồi ở trong xe ngựa, được bao bọc kín mít, ôm ấm lô, không hoảng hốt không nóng vội mà nhìn theo hai người đang đánh nhau ở ngoài màn xe.
Lá khô trên mặt đất bị hất bay lên đầy trời, chỉ nghe một người hét to: “Trú, cái lão già bất tử này, ta phải cùng Kì nhi mừng năm mới, không rảnh để đánh nhau với ngươi.”
“Ngươi uy hiếp ta.” Một âm thanh cực kỳ lạnh lùng truyền đến, hai người nhảy lên, nháy mắt chỉ còn tàn ảnh.
“Không uy hiếp ngươi, ngươi sẽ tới sao?” Dịch cả giận nói, “Ngày mai đánh tiếp, ta phải cùng Kì Nhi mừng năm mới.”
“Mừng năm mới? Vậy phải xem ta có nguyện ý cho ngươi thỏa mãn hay không đã. Nhưng tiếc là ta không muốn.”
“Cái lão già bất tử này.”
“Dung nhan giữa ta và ngươi thì ai mới là tuổi xế chiều?”
“Khốn khiếp! Hãy nhận một chưởng của ta!”
“Vậy phải xem ngươi có năng lực này không đã.”
Ngáp một cái, Tiết Kì buông màn xe xuống. Rót cho mình một chum trà, cầm lên một quyển sách, thảnh thơi mà vừa đọc vừa uống trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.