Chương trước
Chương sau
Vô số người Cổ Đức thành kính bái lạy, trong tiếng khóc thê lương, sau đó đứa nhỏ bị sát hại một cách vô nhân đạo, hiến tế cho cái gọi là thần linh.

Sau khi bị giết thi thể của đứa bé được đặt trong một dụng cụ bằng kim loại, đặt trên tế đàn. Ngay sau đó, vô số các đứa nhỏ khác cùng chung số phận bị làm thịt như những con gia súc vậy.

Trung tâm tế đàn, linh hồn của đứa nhỏ đứng lên, mờ mịt nhìn dụng cụ bằng kim loại đó, lại nhìn vào đông đảo người Cổ Đức đang thành kính quỳ lạy bên dưới đài. Trong đôi mắt xanh thăm thẳm hiện lên một ngọn lửa màu đỏ tươi.

Vô số các u linh hướng tới đứa nhỏ tụ tập lại, bọn chúng vây quanh người nó.

- Ba ba, mụ mụ. – Đứa nhỏ nhìn thấy ba má của nó trong đám u linh chung quanh, nhưng phụ thân và mẫu thân của nó lại không có tới với nó, trong ánh mắt họ là một khoảng trắng mê mang. Đứa nhỏ này khác với chung quanh, tất cả các u linh khác đều mất đi ý thức duy nhất chỉ có nó giữ được ý thức của mình.

Ánh mặt trời từ từ chiếu xuống, vô số u linh tan biến đi trong không trung. Đứa nhỏ la lên kêu phụ thân cùng mẫu thân của nó, nhưng cả hai người đều tan biến trong ánh mặt trời thành vô số những ánh sáng trắng bay lên không trung. Ánh mặt trời làm đứa nhỏ cảm thấy rất đau nhức, nó không ngừng chạy, chạy trốn vào trong thần điện tránh né ánh mặt trời. Nhưng điều là nó khó hiểu là trong thần điện khắp nơi đều là u linh, chúng nó cũng đang tránh né ánh mặt trời, nhưng nó vẫn khác với các u linh này, chúng đều không có ý thức.

Đứa nhỏ thử khống chế đám u linh này, cuối cùng toàn bộ đều trở thành thuộc hạ của đứa nhỏ.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Ngự choáng váng, thì ra tòa thần điện này không có thần, boss mạnh nhất chính là hài tử nọ. Điều này làm cho Tiêu Ngự có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật lại chính là như vậy, ngoại trừ đứa nhỏ này ra, bên cạnh nó còn có một con tiểu u linh màu đen, phỏng chừng là sủng vật của nó.

-… Ngươi là u linh vĩ đại nhất ta từng thấy...

- ….Giết chết hắn đi chứ, ta thích giết chóc…

Một tiểu u linh màu đen bay xoay quanh người đứa nhỏ lên tiếng. Con tiểu u linh màu đen kia không ngừng giật giây đứa nhỏ làm đủ các chuyện xấu.

Đứa nhỏ ngoại trừ đám u linh ở bên ngoài ra còn có rất nhiều mạo hiểm giả bị biến thành vu yêu trở thành thủ hạ của nó, nhưng nó chỉ là một đứa nhỏ, cuối cùng nó muốn là cái gì?

- Người đã thấy hết rồi. – Một thanh âm trẻ con vang lên bên tai Tiêu Ngự. Tiêu Ngự khó hiểu liếc mắt chung quanh tứ phía, cả một vùng quê trống trải không có bất kì một người nào cả, đột nhiên không gian biến đổi, Tiêu Ngự phát hiện ra mình đang ở trên một tế đàn hình tròn. Trên tế đàn có khắc các loại kí hiệu kì dị. Trung tâm tế đàn này có một cây cột bằng gỗ khắc mình ngọn lửa, trên đầu là một viên năng lượng thủy tinh thật lớn. Một đứa bé đang đứng bên cạnh cột trụ bằng gỗ, đó chính là đứa bé mà Tiêu Ngự đã gặp ở bên ngoài.

Đứa nhỏ này hình dáng không thay đổi nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, không còn cái dáng vẻ ngây thơ nhu nhược nữa, toàn thân tỏa ra một khí thế cực kì sắc bén. Trong con ngươi vốn xanh thẳm trong suốt hiện hữu hai luồng hỏa diễm màu đỏ như đang thiêu đối, luồng hỏa diễm này tràn ngập lực lượng phá hoại làm cho người khác trong lòng nảy sinh sợ hãi.

- Đúng vậy! – Tiêu Ngự thản nhiên đáp.

- Kế tiếp, người quyết định như thế nào? Giết ta? – Đứa nhỏ nhìn Tiêu Ngự, hỏa diễm trong mắt bùng lên, nhìn vẻ mặt không chút biểu tình.

Tiêu Ngự nói:

- Nhiệm vụ của ta không phải là giết em mà là phá hoại thủy tinh.

- Khối thủy tinh này chính là nơi ta kí gửi linh hồn, phá hủy nó chẳng khác nào giết ta, không có gì phân biệt cả. – Đứa nhỏ cười cợt nói.

Tiêu Ngự cười cười, lắc đầu, phá hoại thủy tinh chẳng khác nào phá hoại kí thể của đứa nhỏ, linh hồn của nó cũng thăng thiên về thiên quốc, quả thật không khác gì giết nó cả.

Nhìn thấy Tiêu Ngự thản nhiên cười, đứa nhỏ ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, nhìn Tiêu Ngự nói:

- Nếu như ta giết ngươi, ngươi không có bất cứ cơ hội nào, càng đừng nói tới năng lượng thủy tinh, ngươi còn muốn thử sao?

- Đúng vậy, trừ khi ta chết! – Tiêu Ngự kiên quyết nói.

- Vậy thì tới đây đi, ta thành toàn cho ngươi. – Đứa nhỏ chậm rãi vươn tay, một ngọn lửa đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nó, không khí chung quanh nóng lên, hỏa nguyên tố tràn ngập không gian, hỏa nguyên tố trong tay đứa nhỏ này so ra còn mạnh hơn ma pháp do Lôi Nạp Đa phóng ra nhiều lắm.

Không biết đứa nhỏ này là boss cấp bậc gì, nhưng Tiêu Ngự biết, nó rất cười đại, so với bất kì boss nào Tiêu Ngự gặp trước kia đều mạnh hơn nhiều lắm, chỉ cần một kích cũng có thể giết chết Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự vẫn thích đứa nhỏ cô đơn nhỏ bé mà hắn gặp ở bên ngoài kia hơn, chứ không phải đứa nhỏ trước mắt này, mấy ngàn năm kinh nghiệm, làm cho nó có sự khôn khéo cùng lão luyện khác hẳn vẻ bề ngoài, trước sau tương phản rõ rệt, làm Tiêu Ngự không khỏi phỏng đoán, đến cùng người nào mới chính thức là nó?

Một thanh âm sặc nhọn vang lên bên cạnh người đứa nhỏ, là một tiểu u linh màu đen, nó hiện ra ở phía trên đứa nhỏ, lẳng lặng trôi nổi.

- Tại sao ngươi chưa giết hắn, hắn đang uy hiếp tới chúng ta đó. – Tiểu u linh màu đen nói vào tai đứa nhỏ, móng vuốt liền vung lên, cấp cho Tiêu Ngự một cái Nguyền Rủa.

[Nguyền rủa gia thân]: toàn thân Tiêu Ngự như bị mất hết khí lực vậy, suy yếu vô cùng, thậm chí ngay cả đi lại cũng cực kì khó khăn, chỉ một cái Nguyền rủa mà đã mạnh như vậy, bất kì hành động kế tiếp nào của mình cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.

- Hắn không uy hiếp tới bất kì ai!- Đứa nhỏ lạnh giọng nói, vung tay lên giải trừ nguyền rủa trên người Tiêu Ngự.

- Ta căm giận tên rác rưởi này. – Tiểu u linh màu đen rít gào nói, nó không ngờ được đứa nhỏ lại coi thường lời nói của nó, giải trừ nguyền rủa cho địch nhân.

Nghe thấy tiểu u linh màu đen nói, đứa nhỏ khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Tiêu Ngự thở dài một hơn, chỉ cần riêng đứa nhỏ đã có thể ngăn cản được mình, hiện tại ở đây có bao nhiêu là u linh, cũng không phải hắn không muốn làm nhiệm vụ này, mà căn bản là hắn vô lực hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn thoáng qua năng lượng thủy tinh ở trung tâm cột trụ gỗ, Tiêu Ngự chậm rãi giơ chủy thủ lên, thừa dịp đứa nhỏ cùng tiểu u linh đang nói chuyện phiếm, Tiêu Ngự mở ra [nguyền rủa vô hiệu]. Một cái u mị thoáng hiện, nhằm vào phía năng lượng thủy tinh trung tâm.

- Hắn muốn động tới năng lượng thủy tinh! – Tiểu u linh màu đen lo lắng quát lên, móng vuốt vung lên, cấp cho Tiêu Ngự một cái Nguyền rủa giảm tốc, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì.

- Đáng chết, nguyền rủa không có hiệu quả.

Tiểu u linh màu đen đánh tới Tiêu Ngự.

Đứa nhỏ đứng yên ở một chỗ, lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa đỏ, đột nhiên oanh kích vào trên lưng tiểu u linh màu đen, đánh bay nó ra ngoài, hỏa diễm nhanh chóng thiêu đốt tiểu u linh màu đen.

Tiểu u linh màu đen thống khổ hét lên:

- Tại sao lại như vậy?

Đứa nhỏ lạnh nhạt nói:

- Bởi vì hắn là bằng hữu của ta.

- Hắn là bằng hữu của ngươi vậy còn ta, ta là cái gì? – Tiểu u linh màu đen không cam lòng quát lên.

- Người là rác rưởi! – ngữ khí của đứa nhỏ rất bình tĩnh, trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiểu u linh màu đen bị hỏa diễm thiêu đốt hầu như không còn.

Tiêu Ngự thuận lợi tới trước năng lượng thủy tinh, thánh ngôn chủy thủy trong tay đâm vào năng lượng thủy tinh, khóe mắt hắn nhìn thấy đứa nhỏ không có bất kì hành động nào ngăn trở mình. Nếu như đứa nhỏ động thủ thì Tiêu Ngự không có bất kì cơ hội nào cả, nó cố ý cho mình phá đi miếng thủy tinh này?

Năng lượng thủy tinh bị thánh ngôn chủy thủ đâm thủng, nứt ra, từng vết nứt nhanh chóng loang lổ khắp năng lượng thủy tinh, Thịch! Một tiếng nổ vang trời, năng lượng thủy tinh bị nổ tung thành ngàn vạn mảnh.

- Hẹn gặp lại, bằng hữu của ta, cám ơn người đã giải thoát cho ta. – Hỏa diễm trong đôi mắt đứa nhỏ dần dần tắt đi, hồi phục lại màu lam tinh khiết, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía chân trời xa xôi, thì thào hỏi:

- Thật sự có Thiên Quốc sao?

- Đúng vậy! – Tiêu Ngự hồi đáp, thì ra đứa nhỏ đã muốn sớm được giải thoát rồi, về phần tiểu u linh màu đen vừa rồi, nó cùng đứa nhỏ có quan hệ như thế nào, nay đã trở thành một bí ẩn vĩnh viễn.

Nghe thấy Tiêu Ngự trả lời khẳng định, đứa nhỏ lộ ra nụ cười thỏa mãn, linh hồn chậm rãi bay lên, hóa thành một đạo ánh sáng trắng biến mất trong không trung.

Bầu trời u ám dần dần trở lên sáng tỏ, mây đen tan hết, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, chiếu cả vào trong thần điện, vô số u linh bị ánh mặt trời làm cho tan biến thành nhiều ánh sáng trắng.

- Ta nghĩ Thiên Quốc vừa có nhiều hơn một vị thiên sứ. – Tiêu Ngự hít một ngụm không khí, nhìn lên bầu trời, tựa hồ thấy được đứa nhỏ đang mỉm cười vẫy tay từ biệt hắn.

Ánh mặt trời phủ kín cả tòa thần điện, Tiêu Ngự thở phào một hơi: " Nhiệm vụ rốt cuộc cũng hoàn thành." Lần đầu tiên hoàn thành một nhiệm vụ phó bản, Tiêu Ngự có cảm giác thành công, nhìn thoáng qua thánh ngôn chủy thủ trong tay, vẻ mặt đắc ý nhất thời sầm xuống. Thuộc tính của thánh ngôn chủy thủy bị giảm đi tới 60%, biến thành một thanh chủy thủ cấp truyền thuyết.

" Còn phải đi tìm nước suối gì gì để tẩy rửa qua nữa." Tiêu Ngự trong lòng buồn bực, bất quá thuộc tính giảm xuống 60% đây cũng là một thanh chủy thủ không tồi rồi, dù sao cũng là cấp truyền thuyết, cũng không phải quá kém.

Tiêu Ngự trừ trong tế đàn đi ra, đám NPC đã tụm năm tụm ba ngồi trên mặt đất, Ám Vu đang hồi sinh cho những NPC đã chết, trên mặt đất vẫn còn tới bảy tám thi thể, xem ra bọn họ chiến đấu cũng thật thảm thiết.

Vong linh vu sư đi tới sát Tiêu Ngự, dùng ngôn ngữ rất hình thức nói với Tiêu Ngự.

- Bởi vì ngươi có biểu hiện xuất sắc, đem oán linh đáng sợ trục xuất ra khỏi Địch Nhã. Ta đại diện cho Sơn Đức Lỗ trao tặng cho ngươi quân hàm giáo quan, đồng thời ban cho tước vị Nam Tước.

- Gì cơ? – Tiêu Ngự sửng sốt một chút, sau đó mừng phát điên, có một loại cảm giác như bị cả cái bánh nóng hổi đập vào mặt vậy, mặc dù giáo quan chỉ cần 200 điểm vinh quang. Hắn cũng chỉ cần một thời gian nữa là đạt được, chức vị Nam Tước cũng không phải tước vị gì cao quá nhưng dù sao đó cũng là một phần thưởng từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn ngoài dự tính của hắn, hắn có thể không hưng phấn sao?

Hệ thống: Bạn đạt được 200 điểm giá trị vinh quang. Trao tặng quân hàm giáo quan.

Hệ thống: Bạn được trao tặng tước vị Nam Tước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Hai cái chức vị này không phải quá tài ba gì nhưng Tiêu Ngự nhớ rõ sau khi đạt được quân hàm giáo quan cùng tước vị nam tước có thể tới các cửa hàng NPC đặc biệt của đế quốc ĐỊch Nhã mà mua sắm vài món trang bị chuyên dụng cho chiến trường hoặc PK. Có vài thứ trên chiến trường đích thực là lợi khí.

Làm một nhiệm vụ không ngờ lại được thưởng quân hàm giáo quan cùng tước vị nam tước. Tiêu Ngự tâm tình kích động hồi lâu, xem ra đạt được giá trị vinh quang không chỉ từ trên chiến trường đạt được mà là hoàn thành nhiệm vụ quốc gia cũng là các kiếm được điểm vinh quang nhanh nhất! Bất quá nhiệm vụ này cũng thật là khó khăn, nghĩ lại, mặc kệ là từng giai đoạn có chút vấn đề gì, cũng đều làm cho nhiệm vụ thất bại. Loại nhiệm vụ này có lẽ có ít nhiều yếu tố vi diệu.

===========

P/S: Nguyền rủa =Trớ chú!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.