Chương trước
Chương sau
Tiêu Ngự liều mạng chạy ra bên ngoài, 2 tên Hắc Ám Chấp Kim kia đuổi theo 1 khoảng, càng ngày càng xa. Tiêu Ngự đem Hắc Ám Chấp Kim kéo ra hơn 50m, mới cho là mình an toàn, không nghĩ tới chuyện đột nhiên đã xảy ra biến cố.

Lồng Giam Tia Chớp!

Một cái cái lồng màu đen hoàn toàn do tia chớp tạo thành đem Tiêu Ngự vây lại.

Tiêu Ngự không có kịp dừng lại, tay phải chạm phải lồng giam, 1 cỗ lực phản chấn to lớn đem Tiêu Ngự đánh bay ngược lại.

Tiêu Ngự lảo đảo ngã xuống đất, vẫn không thể nào chạy thoát, nhìn vào hàng rào điện chi chít xung quanh, muốn chạy trốn đã là không thể nữa rồi, đành cười khổ, lúc này chỉ còn như là cá nằm trên thớt đợi người thịt nữa mà thôi.

2 tên Hắc Ám Chấp Kim kia đi tới, phân ra 2 bên.

Một Hắc Ám Chấp Kim trong đó thì thào ngâm xướng một đoạn chú ngữ, Lồng Giam Tia Chớp đã bị giải trừ hết. Vừa giải trừ xong xuôi, 1 đạo lôi trụ to vật oanh kích xuống.

Tiêu Ngự có bao nhiêu kỹ năng đào tẩu đều đã dùng hết, không nghĩ tới vẫn còn không chạy trốn nổi, thấy được đạo lôi trụ oanh kích xuống, Tiêu Ngự một chiêu Long Tường Thuật đá vào trên người một tên Hắc Ám Chấp Kim trong đó, lợi dụng Long Tường Thuật tránh thoát một đòn của Hắc Ám Chấp Kim.

Roẹt!

Lại là 1 đạo trụ hướng về Tiêu Ngự chuẩn bị oanh kích xuống, Tiêu Ngự vội vàng từ trong đai lưng lấy ra 1 bình Hư Vô Dược Hoàn hốc vào.

Đạo lôi trụ kia oanh kích lên mặt đất. Đem khu vực Tiêu Ngự đang đứng oanh kích nát bấy. May mắn là kịp thời uống xong Hư Vô Dược Hoàn. Mới tránh thoát được 1 kiếp. 2 tên Hắc Ám Chấp Kim ở tại chỗ chần chừ hồi lâu. Tiêu Ngự giống như đột nhiên tiêu thất như chưa từng tồn tại vậy. Chúng tìm không thấy Tiêu Ngự. Chậm rãi hướng về phương hướng Quang Ám Chi Môn trở về.

Tiêu Ngự chậm rãi di động cách ra khỏi 2 tên Hắc Ám Chấp Kim càng ngày càng xa. Cuối cùng cũng an toàn. Lúc này mới thở ra 1 hơi.

một lát sau. Hiệu quả của Hư Vô Dược Hoàn chậm rãi tan biến. Tiêu Ngự tìm một nơi ẩn nấp tạm nghỉ một chút. Sau khi sử dụng Hư Vô Dược Hoàn kết thúc thì sẽ bị vài phút thời gian rơi vào trạng thái suy yếu, dù bất luận cái lực công kích gì ngay cả quái bằng cấp bình thường cũng đỡ không nổi. Chỉ có thể chờ trạng thái suy yếu qua đi. Mới có thể tiếp tục hành động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiêu Ngự đem nơi này đặt tọa độ cho Không Gian Hoán Chuyển. Sau này vạn nhất gặp phải nhiệm vụ có quan hệ với Quang Ám Chi Môn. Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây không cần tốn sức.

Tiêu Ngự đang chuẩn bị rời đi. Trong lòng đột nhiên mọc lên 1 ý nghĩ. Quang Ám Chi Môn ở nơi này. Có thể hay không Hoang Mạc Thần Điện mà Ngả Phỉ Nhĩ nhờ mình tìm kiếm cũng ở lân cận?

Tiêu Ngự đối với khu vực này triển khai tìm kiếm theo phương thức trải thảm. Xung quanh nơi này sự việc hấp dẫn Tiêu Ngự chú ý nhất là 1 cây cột đá. Sau khi bị phong hóa (gió bào mòn) để lại dấu vết loang lổ. Cắm nghiêng ở cát trong. Đỉnh cột đá có điêu khắc thần thú. Cũng đã có chút bị bào mòn. Nhưng cũng còn mơ hồ thấy được 5 hình dáng.

Ở trong hoang mạc mênh mông này, làm sao có thể tự nhiên xuất hiện một thứ như vậy chứ?

Tiêu Ngự tra một chút vị trí cây cột đá này, khoảng cách tới Quang Ám Chi Môn vẻn vẹn chỉ có hơn 100m với lại còn đối diện với Quang Ám Chi Môn, cây cột đá này có thể hay không có cái gì khác lạ?

Hắn nhìn ra được, cây cột đá này hẳn là trụ của tòa kiến trúc nào đó, chỉ là vì sao lại rớt xuống nơi này?

Chẳng lẽ nơi này từng có 1 tòa kiến trúc? Nhìn vào mặt cát xung quanh, không lẽ tòa kiến trúc kia đã bị vùi lấp ở phía dưới!

Tiêu Ngự đi xung quanh cột đá, vận chuyển suy nghĩ, nên hay không đem tòa kiến trúc này đào ra.

Đang nghĩ ngợi, dưới chân Tiêu Ngự đột nhiên trống rỗng, rớt xuống.

Thân thể Tiêu Ngự nhanh chóng tụt xuống, Tiêu Ngự cảm giác được bùn cát đem bản thân chôn xuống liền khẩn trương nín thở, thụt xuống khoảng trên dưới 10m, Tiêu Ngự điều chỉnh một chút tư thế thân thể, vững vàng rơi xuống đất.

Sau khi đứng vững, Tiêu Ngự dò xét một chút hoàn cảnh lân cận, xung quanh là 1 tòa kiến trúc bị chôn sâu trong sa mạc, nhìn vào phong cách kiến trúc này Tiêu Ngự phán đoán, nơi này hẳn là một lăng mộ a.

Đi về phía trước, trên mặt đất nơi nơi có khắc hình dã thú cổ quái, dữ tợn tới mức đáng sợ, dường như muốn nhảy chồm tới, tìm người mà cắn xé.

Tiêu Ngự chậm rãi đi về phía trước đi, mỗi bước đi đều cực kỳ thận trọng, căn cứ theo kinh nghiệm của Tiêu Ngự, trong tất cả những loại kiến trúc, loại kiến trúc lăng mộ là nhiều cạm bẫy nhất, tất cả đều muốn dồn người ta vào chỗ chết, hắn không thể không cẩn thận.

Bất ngờ là, Tiêu Ngự đi hồi lâu cũng không có gặp cạm bẫy.

"Khả năng chỗ này vẫn mới chỉ là bên ngoài nơi chôn cất." Tiêu Ngự nhịn không được thầm nghĩ.

Chi chi, chi chi, từng âm thanh cổ quái vang từ chỗ sâu trong khu mộ truyền đến, ở sâu trong khu mộ chậm rãi trôi giạt, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Tiêu Ngự tiến vào trạng thái tiềm hành, hướng phía trước mặt chậm rãi tiềm hành tới, 1 thứ lông lá xồm xàm đen tuyền xuất hiện ở trong tầm nhìn của Tiêu Ngự, ước chừng kích thước to bằng 1 con heo.

Đến gần một chút, Tiêu Ngự mới nhìn rõ bộ dáng thứ kia, không ngờ lại có thể là 1 con con chuột khổng lồ.

Tiêu Ngự cho con chuột này một cái [ Kỹ Năng Dò Xét ].

Chuột Biến Dị: lever 60 tinh anh + cường hóa.

Tiêu Ngự đối phó với lever 60 tinh anh + cường hóa vẫn còn rất khó khăn, với lại trong khu mộ này không chừng còn có thứ gì đó, nếu như tiếng đánh nhau đem quái vật khác đưa tới, Tiêu Ngự cũng sẽ lành ít dữ nhiều a, vòng qua con Chuột Biến Dị này, hướng vào bên trong lần mò đi qua.

Lại có thêm mấy con Chuột Biến Dị xuất hiện ở trong tầm nhìn của Tiêu Ngự, Tiêu Ngự không thể không cẩn thận lên, nếu như kinh động những con Chuột Biến Dị này, chúng đối với Tiêu Ngự đánh hội đồng, Tiêu Ngự thật rất khó mà sống được, bị chuột cắn chết thật sự là một cái kiểu chết không vui vẻ chút nào a.

Tiêu Ngự hít sâu một hơi, mở ra Ẩn Ảnh Bộ nép sát bên mép tường chậm rãi lần mò đi qua.

Chi chi, 1 con Chuột Biến Dị đứng lên, nghiêng lỗ tai lắng nghe cái gì đó.

Tiêu Ngự mới nhớ tới, lỗ tai của chuột cực kỳ nhạy cảm, khẩn trương ngừng bước chân.

Con Chuột Biến Dị kia không có nghe thấy động tĩnh gì, lại nằm xuống.

Tiêu Ngự đi chậm lại, chậm rãi từ bên cạnh một ít Chuột Biến Dị đi qua.

Hoàn cảnh lúc này của Tiêu Ngự cực kỳ nguy hiểm, ở trong loại đường hầm hẹp này, hơi không để ý là sẽ bị Chuột Biến Dị phát hiện, với lại hắn phát hiện một cái chuyện rất nghiêm trọng, tấm bản đồ này là bản đồ khép kín, hẳn sẽ không phải tiến vào phụ bản chứ? ( phí exp nhỉ - hok về kiếm cách mà chuyển chức đi )

Hắn bây giờ cũng không muốn kiếm phụ bản, chỉ muốn tìm Hoang Mạc Thần Điện cho xong việc mà thôi.

Hướng phía trước đi 1 khoảng, Tiêu Ngự phát hiện ra một cái cửa đá đóng chặt, cửa đá rất nặng đem Tiêu Ngự ngăn trở ở bên ngoài, bất kể dùng phương pháp gì cũng không tiến thêm được nữa.

Tiêu Ngự dò xét xung quanh cửa đá, trên cửa đá phủ kín các hoa văn lạ lùng, quỷ dị, lại đặc biệt có một loại cảm giác rất lộn xộn.

Nhìn vào đồ án trên cửa đá, Tiêu Ngự tinh thần hơi hoảng hốt, cảm giác những đường nét quỷ dị này đang di động, tập trung nhìn kĩ, lại phát hiện cửa đá y nguyên như ban đầu, không có khác nhau chút nào.

Tiêu Ngự khá giật mình, đây là hiệu quả ảo giác sao!

Có lẽ đáp án nằm ở đó!

Tiêu Ngự hít sâu một hơi, lần thứ 2 đem tầm mắt phóng tới trên đồ án của cửa đá, nhìn chăm chú một lát, đường nét trên cửa đá bắt đầu chầm chậm di động, hình vẽ bắt đầu uốn khúc.

Những đường nét này thay đổi lộn xộn làm cho mắt Tiêu Ngự rất mỏi, Tiêu Ngự cố gắng nén lại không dời đi tầm mắt, cuối cùng, sau khi trải qua vô số lần biến hóa, những này đường nét triệt để biến mất, ở trung tâm hình thành một cái vầng sáng hình tròn.

Tiêu Ngự giơ tay lên, ngón tay hướng về chính giữa vầng sáng hình tròn ấn xuống.

Vầng sáng hình tròn trong phút chốc ánh sáng bắn ra 4 phía, làm cho mắt Tiêu Ngự bị 1 trận như kim châm, thị giác một mảng mơ hồ.

Tiêu Ngự khẩn trương che mắt, chờ cảm giác kim châm trong mắt chậm rãi tan biến.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, bên tai Tiêu Ngự vang lên âm thanh cửa đá chậm rãi chuyển động, hắn biết, cửa đá đã mở, nhưng mà mắt của hắn vẫn còn phải cần một lát mới có thể khôi phục lại.

Bên trong cửa đá truyền đến một ít âm thanh kỳ quái, Tiêu Ngự khẩn trương lùi sang một bên, tiến vào trạng thái tiềm hành.

Sau 1 phút, thị giác của Tiêu Ngự cuối cùng cũng khôi phục bình thường, 1 con cự thú màu đen trên người mọc ra gai sắc nhọn từ bên cạnh Tiêu Ngự đi qua, may mắn là bản thân vừa rồi phản ứng nhanh chóng, con cự thú này không có phát hiện ra hắn.

Tiêu Ngự cho con cự thú một cái [ Kỹ Năng Dò Xét ].

Hắc Nhận Thứ Thú: 70 cấp tinh anh.

Nhìn vào Hắc Nhận Thứ Thú tan biến ở phía sau cửa đá, Tiêu Ngự hướng bên trong cửa đá đi vào.

Hệ Thống: ngươi đã phát hiện ra Hoang Mạc Thần Điện.

Điều kinh hỉ tới quá bất ngờ khiến cho Tiêu Ngự sững sờ mất một lúc, ngẩng đầu nhìn lại, bên trong cửa đá này không phải khu mộ gì cả, rõ ràng là 1 tòa cung điện xanh vàng rực rỡ a!

Tòa cung điện này cực kỳ rộng rãi, bố trí bên trong cũng cực kỳ lộng lẫy, mấy tế tự mặc pháp bào màu đen đang ở quỳ gối ở trung tâm cung điện thì thào cầu nguyện. Trước mặt có 1 tòa tượng thần vĩ đại đứng sừng sững, tướng mạo dữ tợn, không biết đây là thần linh nào.

Tiêu Ngự cho một người tế tự trong đó một cái [ Kỹ Năng Dò Xét ].

Bán Thần Tế Tự: 90 cấp tinh anh.

"Những quái vật này lever càng ngày càng cao." Tiêu Ngự không nén nổi thầm nghĩ, nếu như kinh động những Bán Thần Tế Tự này thì khó mà toàn mạng, hắn cũng không muốn tự tìm cái chết, càng là thâm nhập sâu vào cung điện lại càng là nguy hiểm, nhiệm vụ đã hoàn thành, điều hắn muốn bây giờ không phải là tiếp tục thăm dò cung điện, mà là muốn tìm phương pháp rời khỏi nơi này.

Tòa cung điện này được xây dựng màn chắn không gian, muốn dùng không gian truyền tống là không thể rồi. Theo đường cũ trở về cũng không được, bởi vì nơi đó chỉ được phép vào không cho phép ra. ( chỗ cát lún đó )

Tiêu Ngự đi vào địa phương này là từ cửa bên của cung điện, vậy cửa chính của cung điện ở đâu, tóm lại là phải tìm ra nó.

Tiêu Ngự ở góc tường chậm chạp di động, tránh kinh động những Bán Thần Tế Tự này, lò dò tìm cửa vào của cung điện.

Một người Bán Thần Tế Tự mặc pháp bào màu đen từ phương hướng cửa vào đi tới, tay phải cầm quyền trượng hoàng kim ( vàng ),địa vị dường như so với những Bán Thần Tế Tự quỳ trên mặt đất còn muốn cao hơn một chút, Tiêu Ngự chỉ mới liếc mắt qua Bán Thần Tế Tự kia, thiếu chút nữa thổ ra cả sh!t từ mồm.

Năng lực chịu đựng tâm lý của Tiêu Ngự xem như là tương đối mạnh, nhưng bộ dáng của Bán Thần Tế Tự này vẫn làm Tiêu Ngự giật thót cả mình, nó lộ ra một nửa bên mặt, mặt giống như là bị mỏ hàn xì qua vậy, chỉ lưu lại một chút máu thịt, trông cực kỳ đáng sợ. Tướng mạo này, quả thực có thể so với ma quỷ trong phim ảnh.

Những Bán Thần Tế Tự bình thường đều là 90 cấp tinh anh, lever tên này đầu lĩnh kia ít nhất cũng phải 90 cấp tinh anh + cường hóa. Tiêu Ngự không dám đối với cái tên đầu lĩnh Bán Thần Tế Tự này sử dụng thuật dò xét, chỉ sợ 1 khi sử dụng thuật dò xét sẽ bị đầu lĩnh Bán Thần Tế Tự phát hiện ra.

Tiêu Ngự nép sát người vào mép tường hơn, làm cho mình càng thêm an toàn hơn một ít.

Đến khi đầu lĩnh Bán Thần Tế Tự kia đến gần, Tiêu Ngự lúc này mới phát hiện ra, tay trái của hắn nâng một cái rương hình vuông màu vàng lợt, bên trong không biết là cái thứ gì, trang trí bên ngoài trái lại cực kỳ lộng lẫy.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua, nhưng cũng không có để trong lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.