Trạm Ly Tiêu vốn là thái tử, huyện lệnh Vị Thủy thành lại dám to gan không tiếp giá, mặc dù có tham ô ngân lượng cứu tế, cũng nào dám không coi thái tử điện hạ là gì như thế này, cũng không phải là không muốn sống nữa.
Nghĩ thông suốt, Thôi Bán Hạ lập tức hiểu được mình đang bị thằng nhãi đen tối này mượn dịp ăn đậu hũ của nàng!
Đúng là giả vờ thuần lương, khốn kiếp! Thôi Bán Hạ trợn trừng mắt: “Trạm...” Đang muốn cùng họ Trạm này tính toán, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.
Tiểu Quế Tử dừng xe trước một gian khách điếm, sau đó đưa tay nhấc lên màn xe.
Điều này làm cho sự giận dữ của Thôi Bán Hạ nghẹn lại trong cổ họng, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội xuống xe, sau đó đưa tay về phía Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ.” Trên mặt lộ ra mỉm cười, bộ dạng vô tội giống như bản thân trong sạch chuyện gì cũng chưa từng làm. Người này quả thật có thể làm Ảnh Đế rồi!
Thôi Bán Hạ căm giận trừng Trạm Ly Tiêu một cái, không thèm nhìn tay hắn đang đưa ra, tự mình bước xuống xe ngựa... Vừa rồi bị tên khốn này ăn đậu hũ còn chưa đủ sao?
Trạm Ly Tiêu cười cười nhìn bộ dạng phát giận của nàng, cực kỳ đắc ý. Hắn thích nàng như vậy, cho dù biết rõ hắn lừa nàng, nàng cũng chỉ tức giận, mà không phải chán ghét hắn... Điều này làm cho tâm tình của hắn rất tốt.
Trạm Ly Tiêu cười yếu ớt, đi theo sau lưng Thôi Bán Hạ vào khách điếm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y/2169038/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.