“Tỷ phu, huynh sao vậy?” Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?
Lưu Hành giận tái mặt: “Không có gì. Đệ có thể về. Nhớ quan sát người kia thật kỹ, biết chưa?”
“Vâng.” Lý Đại Phong lắp bắp rời đi.
Lý Đại Phong vừa đi, Lưu Hành liền mềm nhũn ngồi lại trên ghế, sư gia vẫn trốn sau tấm bình phong cũng đi ra.
“Đại nhân.” Sư gia rót ly trà, cẩn thận đưa cho Lưu Hành.
Lưu Hành tay run run nhận lấy, trà trong chén cũng tràn ra ngoài. Hắn hung hăng hớp mạnh chén trà, khàn giọng hỏi: “Sư gia, ngươi nói nên làm gì?”
“Đại nhân, ngài nên bình tĩnh một chút.” Sư gia mặc lam sam, tướng mạo nho nhã, mặt mày lại mơ hồ mang theo chút bỉ ổi, phá hoại dáng vẻ thư sinh của hắn.
“Sao có thể bình tĩnh! Đây chính là...” Lưu Hành cắn răng, không dám nói ra hai chữ thái tử: “Vậy phải làm sao bây giờ, nếu bị thông báo lên trên, chức quan này không cần nói đến...” Chỉ sợ đầu của hắn cũng không giữ nổi!
Sư gia vuốt vuốt râu, con ngươi đảo một vòng, cười ác độc: “Vậy đơn giản, khiến tên công tử kia không ra được huyện Vị Thủy chẳng phải là được rồi sao.”
Lưu Hành bị lời nói của sư gia hù dọa, tay cầm chén trà hung hăng run lên, chén trà trong nháy mắt rơi xuống đất thành mảnh vụn, nước trà tràn ra đầy đất.
Lưu Hành nhìn chằm chằm sư gia: “Ngươi...ngươi nói gì?!” Hắn run giọng: “Như vậy sao được! Đây chính là tội đại nghịch bất đạo, sẽ không toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y/2169030/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.