Thái hoàng thái hậu tuyên Nhiếp Chính Vương phi tiến cung ngắm hoa, tin tức này trong khoảng thời gian ngắn đã truyền khắp toàn bộ Phong Mâu đế quốc. Ai không biết Thái hoàng thái hậu là người hiền lành, lại chưa bao giờ ưu ái đối với phi tử hoặc tiểu thư nhà nào mà không hợp ý nàng. Cái vị Nhiếp Chính Vương phi này từ khi gả đến Phong Mâu liền vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng lại thành nhân vật mọi người bàn tán.
"Nếu là tiến cung gặp mặt Thái hoàng thái hậu, vậy thì không thể để mất cấp bậc lễ nghĩa. Công công chờ một lát, bổn Vương phi vào phòng đổi trang ." Tên thái giám đến tuyên chỉ sửng sốt, ngẩng đầu thật cẩn thận liếc qua Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn về phía U Tà: "Vương phi nói chi vậy, hẳn là, hẳn là . . ."
Nhưng mà lúc nhìn thấy nữ tử phong hoa tuyệt đại kia thì thất thần. Không phải đồn rằng vị Vương phi chủ tử này là nữ tử diện mạo xấu xí sao? Vậy thì giờ phút này nữ tử tuyệt mỹ đang đứng ở đại sảnh này là ai? !
Ngay kia thái giám kia nhìn đến xuất thần, một đạo ánh mắt ẩn hàm hàn khí liền quét về phía hắn, thái giám sợ tới mức vội vàng cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch, thân mình lại lạnh run. U Tà cũng không thèm để ý, mang theo bốn người Hàn Mai về phòng đổi trang.
"Tiểu thư, Thái hoàng thái hậu nhất định là chẳng có cái ý tốt gì a!" .
"Đúng vậy tiểu thư, Thái hoàng thái hậu kia còn tuyên không ít nữ tử đã từng có tâm với Nhiếp Chính Vương tiến cung a !" .
"Hừ, không phải là muốn cho tiểu thư một đòn ra oai phủ đầu thôi sao, nằm mơ !" .
"Tiểu thư, hôm nay sẽ mặc bộ y phục ngân vũ mà Nhã Trúc vừa mới làm ra đi!" .
Nghe vậy, khóe miệng Tức Mặc U Tà có chút cong lên, lập tức gật gật đầu, muốn đánh đòn ra oai phủ đầu với nàng? Vậy cũng phải xem xem bà ta có làm được hay không!
Một thân váy dài màu ngân bạch, cổ tay áo thêu hoa sen màu lam nhạt, kim tuyến vàng vẽ ra mấy đám mây nhỏ long lánh.
Một đôi đồng tử màu Hổ Phách cao ngạo, lạnh lùng như băng, lông mi dày đậm cong cong lên, cái trán trơn bóng no đủ như ngọc, cái mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi môi anh đào mỏng mà hồng nhuận sáng bóng, da thịt vô cùng mịn màng như trứng gà bóc.
Bốn người Hàn Mai ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng.
Đi ra đại sảnh, Liệt Hỏa Kình Thương sửng sốt, lập tức cầm trong tay áo choàng cẩn thận khoác lên người U Tà: “Cũng đã nhập thu, thời tiết cũng có chút chuyển lạnh.”Con ngươi U Tà chợt lóe, khóe miệng cong lên: "Đừng lo lắng" .
Mang theo hai người Thanh Lan cùng Đạm Cúc bước theo lên xe ngựa, thời điểm cách hoàng cung càng ngày càng gần cũng là cách nơi đầy tiếng cười nháo tự do càng ngày càng xa xôi. U Tà cảm thấy bốn phía đều giống nhau là tường cao, nặng nề nói không nên lời, mày liễu có chút nhăn lại.
Hoàng cung, từ xưa đến nay đều là cái nơi chon vùi xương cốt.
Tiến vào trong cung, U Tà cảm nhận được hơi thở sâm nghiêm tràn ngập bốn phía, hoàng cung Phong Mâu khác hẳn với Nguyệt Thần. Nguyệt Thần kim bích huy hoàng, không có chút cảm giác hùng vĩ, mà khắp nơi Phong Mâu lại bày ra khí thế uy nghiêm cứng rắn không thể địch nổi!
Một cỗ cổ hương khí xông vào mũi, U Tà bị thái giám kia dẫn qua một con đường mòn tăm tối, càng đi càng trống trải. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy chỗ kia thật nhiều loại hoa giống như hoa giấy, mùi thơm phác mũi; cúc hoa kiều diễm nở rộ cả hoa viên, đua nhau khoe sắc cũng giống như những nữ nhân trong hậu cung này vậy.
Nhưng mà U Tà lại bị một chút sắc tím hấp dẫn, chỉ thấy trong đám hoa cúc rực rỡ kia có một gốc hoa cúc tím nụ hoa vẫn còn e ấp, hoa cúc tím kia giống như nữ vương ngạo thế mà đứng, phong tư tuyệt đại!
"Đã sớm nghe nói Thái phó chi nữ_Ôn Lam cầm nghệ vô song, không biết hôm nay có thể hân hạnh được nghe hay không ?" U Tà thu hồi ánh mắt, nhìn theo tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy trong lương đình cách đó không xa có một đám người.
Ngồi ở chính giữa là một nữ nhân toàn thân phượng bào đỏ rực, một đôi mắt tràn đầy hòa ái, trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ tràn đầy tươi cười, hai tròng mắt có chút nheo lại, người đó chính là Thái hoàng thái hậu .
Khi U Tà đi vào đình, chỉ thấy một nữ tử nổi bật nhất, dung nhan như họa, gương mặt như một đóa phù dung, ánh mắt sóng sánh như thu thủy, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, lại làm cho người ta có cảm giác là một tiểu thư khuê các dịu dàng.
Tiếng ca của nàng du dương uyển chuyển, giống như vang vọng ba ngày, dư âm còn không dứt. Nhưng hấp dẫn người khác hơn cả chính là cầm kỹ của nàng, cầm kỹ của nàng một câu không ta hết, nó tựa như dòng nước chảy xiết cuồn cuộn khó tả, từng giọt hiên ngang...
Một khúc kết thúc, mọi người tựa hồ còn đắm chìm trong đó, không nghĩ rằng cầm đã dứt. Thái giám kia cũng là có mắt nhìn người,đúng lúc lớn tiếng hô: "Nhiếp Chính Vương phi đến !" .
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía U Tà, nhất thời quanh thân một mảnh yên tĩnh, tiếp đó không hẹn mà đến là tiếng mọi người liên tiếp đổ rút lãnh khí. Nữ tử bên ngoài đình kia ngạo nghễ mà đứng, váy dài ngân y thanh nhã đứng giữa một bầy oanh oanh yến yến lại toát ra vẻ vô cùng thanh lệ.
Thái hoàng thái hậu Trầm Thanh Nhu nheo mắt phượng lại, đánh giá U Tà, Nhiếp Chính Vương phi đây sao? ! Không phải nói Đại tiểu thư của Nguyệt Thần Trấn quốc Tướng quân phủ là cái nữ tử xấu nhan sao? ! Đây là có chuyện gì!
Trong con ngươi xẹt qua một tia ngoan lệ, nhưng không có qua được mắt phượng lạnh như băng của U Tà. Thái hoàng thái hậu này quả thật là người tâm ngoan thủ lạt, có thể lấy dung mạo của một người khác mà sống ẩn nhẫn tạm bợ hơn hai mươi năm, như vậy tuyệt đối không phải là hạng người có thể khinh thường?
Mà Ôn Lam nhìn U Tà xong, trong mắt cũng là hiện lên một tia điên cuồng ghen tị. Dựa vào cái gì mà nữ nhân này có thể gả cho Nhiếp Chính Vương điện hạ, dựa vào cái gì mà nữ nhân này lớn lên lại có được dung mạo xinh đẹp đến thế? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…….? !
U Tà thản nhiên nói: "Thái hoàng thái hậu" nhưng chưa hành lễ cũng không vấn an. Trong mắt Trầm Thanh Nhu lệ khí chợt lóe lên rồi lại biến mất, sau đó giống như lơ đãng nói: "U Tà đến đây, ngồi đi, những người đó đều là nữ tử mà ai gia phi thường yêu thích, mọi người đều làm quen đi" .
Ôn Lam nghe vậy khóe miệng cong lên, vẻ mặt nhu hòa nói: "Nghe nói Nhiếp Chính Vương phi chính là Thiên hạ đệ nhất tài nữ, Ôn Lam cả gan, không biết có thể cảm phiền Vương phi gảy một khúc, để cho ta được kiến thức một chút phóng thái của Thiên hạ đệ nhất tài nữ ?" . [*Vy Nhi: Ai za…..cái nữ nhân này sao lại nóng vội muốn tranh đấu như vậy chứ. Muốn xấu mặt Tà tỷ sao, nằm mơ đi…..J ]
U Tà nghe vậy, trong mắt phượng màu Hổ Phách xẹt qua một tia thâm thúy, nhìn đám nữ tử quanh thân tất cả đều là một bộ biểu tình muốn xem kịch vui. Thái hoàng thái hậu kia cũng là vẻ mặt ý vị thâm trường. Ánh mắt khinh thường, tò mò, hèn mọn cùng vui sướng khi người khác gặp họa không hẹn mà cùng ngưng tụ trên người U Tà.
Lập tức sờ sờ cằm, lạnh nhạt nói: "Như vậy a, không biết Ôn Lam cô nương có thể đem cầm cho ta mượn dùng hay không? " .
Ôn Lam nghe vậy sửng sốt, nàng chẳng lẽ còn dám so? Khắp Phong Mâu này ai chẳng biết, Ôn Lam nàng được xưng là "Cầm tiên", cầm nghệ cao siêu không thể thấy được chút khuyết điểm. Tuy nói Tức Mặc U Tà là Thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhưng là ở phương diện cầm nghệ tuyệt đối không có khả năng lại có người còn có cầm kỹ cao hơn Ôn Lam nàng!
Ôn Lam lập tức cười đưa cầm trong tay cho U Tà, nàng thật muốn xem xem Thiên hạ đệ nhất tài nữ này có điểm nào hơn người.
U Tà nhìn nhìn cây đàn trong tay, đem đàn đặt lên đùi, ngón tay tinh tế mà duyên dáng tựa như khiêu vũ trên dây đàn, thuần thục sinh động như mây bay nước chảy. Mí mắt buông xuống, hàng lông mi thật dài kia ở trên đôi mắt tinh xảo hình thành một độ cong dụ hoặc lòng người. Những người quanh nàng đều bất tri bất giác bị tiếng đàn hấp dẫn, người hòa cùng âm nghe mà say mê.
Ánh mặt trời chiếu xuống dây đàn tạo thành một vầng sáng kim sắc lấp lánh, tiếng đàn tựa như thiên âm làm cho người nghe như si như say. Tất cả mọi người giống như không thể tự kiềm chế mà lâm vào một khung cảnh hài hòa mà ấm áp.
"Oa, mau nhìn a, mau nhìn a, hoa cúc tím nở!" .
"Kỳ cảnh a, thật sự là rất kỳ lạ ! Nhiếp Chính Vương phi thật là lợi hại!" .
"Đúng vậy, hoa cúc tím kia thế nhưng chính là chân bảo 'Nhiễm cúc' được tiến cống cho quốc chúng ta. Nghe nói hoa cúc tím này mãi không tàn, một năm bốn mùa đều là nụ hoa e ấp, chưa bao giờ nở ra, hôm nay cư nhiên bởi vì tiếng đàn của Nhiếp Chính Vương phi mà nở? !"
"..." Xung quanh đủ loại tiếng nói ríu ra ríu rít làm cho những nữ tử ở đây phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía bên trong hoa viên, chỉ thấy hoa cúc tím kia vốn vẫn là nụ hoa e ấp thế nhưng thực sự nở rộ !
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, có thể làm cho hoa cúc tím nghe thấy tiếng đàn mà nở ra, cầm nghệ bậc này thật sự là làm cho người ta không thể theo kịp!
Mà còn Ôn Lam thì sắc mặt trắng bệch giật lùi hai bước, làm sao có thể? !
Qua hồi lâu, một khúc rốt cục chấm dứt, nhưng mà dư âm vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người, khó có thể tiêu tán.
Càng làm cho người người khiếp sợ là, hoa cúc tím trong hoa viên kia thế nhưng khi tiếng đàn kết thúc lại dần dần khép lại, lại biến thành bộ dạng nụ hoa e ấp, thật sự là kỳ cảnh vạn năm khó gặp a!
"Ha ha ha, thật sự là kỳ nữ! Cầm nghệ bậc này thật làm cho người ta lưu luyến không quên!" Một đạo thanh âm tán thưởng mang theo true chọc truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh màu vàng sáng chói thong thả bước đến!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]