Chương trước
Chương sau
“Bây giờ ta nên làm thế nào?” Dạ Nhiễm khép nửa đôi mắt, chẳng lẽ đôi mắtyêu dị đã bị bại lộ… chẳng lẽ là bán thú nhân? Không có khả năng. Giếtbọn họ? Càng không thể.

Bây giờ, Vũ Thánh trưởng lão muốn nàng làm như thế nào mới tốt?

Con mắt Vũ Thánh trưởng lão nhàn nhạt nhìn lướt qua Dạ Nhiễm, thanh âm mang theo vài phần đạm mạc nói tới điểm mấu chốt: “ Trước nói cho ta quanđiểm của cô đối với Dạ thị gia tộc.”

Dạ Nhiễm hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn mây trắng, giật giật khóe miệng: “ Ta và bọn họ có liên quan sao?”

Đối với Dạ Nhiễm mà nói, nàng là con gái của Dạ Huyền Diệp và Vũ NhượcPhiêu, cháu gái Dạ Nhung, nàng và Dạ gia cũng chỉ có vậy, không hơn.

“ Ta giúp cô xử lí chuyện bán thú nhân, cô đáp ứng ta đoạt về vị trí giachủ Dạ thị gia tộc.” Vũ Thánh trưởng lão nhìn Dạ Nhiễm gằn từng tiếng,con ngươi màu lam nhạt hiện lên vài tia đau thương.

Dạ Nhiễm nhìn vẻ mặt đau thương kiên định của Vũ Thánh trưởng lão, lời nói cự tuyệt như thế nào cũng không nói ra được, chỉ cười khổ cùng khó hiểu nói: “ Trưởng lão, ông quá đề cao ta rồi… ”

Thực lực và thế lực thực sự của Dạ thị gia tộc nếu như đúng theo lời VũThánh trưởng lão thì sự ảnh hưởng của nó ở toàn bộ đại lục không thể xem thường, vị trí gia chủ Dạ thị gia tộc, Dạ Nhiễm tự hỏi nếu nàng khôngcó thực lực, vậy cũng chỉ cố gắng mà nghĩ cách.

“Chỉ cần cô muốn làm, chẳng lẽ còn không làm được hay sao?” Vũ Thánh trưởnglão mỉm cười, con ngươi lam nhạt lóe lên sự tín nhiệm đối với Dạ Nhiễm,sự tín nhiệm này từ đâu mà có, có lẽ chính hắn cũng không biết.

“Vũ Thánh trưởng lão, ta đối với vị trí kia không có hứng thú.” Dạ Nhiễmdừng lại, cúi nhìn cảnh tượng dưới mặt đất, lắc đầu chậm rãi nói ra: “Ta không muốn bị liên lụy bởi những rắc rối trong Dạ thị gia tộc.”

Chỉ là một Dạ thị gia tộc nho nhỏ đã sinh ra nhiều chuyện như thế rồi, DạNhiễm không cần tìm phiền toái, Dạ gia bây giờ coi như cũng yên bìnhrồi. Nàng quan tâm cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Vũ Thánh trưởng lão nao nao, như không nghĩ được thái độ của Dạ Nhiễm lại kiên quyết đến vậy, nhưng dường như cũng đã sớm dự liệu, thầm nghĩ quảnhiên là thế, một lát cất tiếng hỏi: “ Vậy cô xử lý thế nào đối với… bán thú nhân.”

Dạ Nhiễm thu lại nụ cười, nhìn về Vũ Thánh trưởng lão. Vị trưởng lão này xem ra cũng là một hắc nam nhân.

“Ban đầu nghĩ như thế nào, thì làm như thế.” Dạ Nhiễm hướng Vũ Thánh trưởnglão khóe miệng nở một nụ cười tự tin, biện pháp luôn luôn có.

Vũ Thánh trưởng lão nghe vậy, nhìn Dạ Nhiễm hồi lâu mới thở dài một tiếng, xoay người, đưa lưng về phía Dạ Nhiễm, nhàn nhạt nói: “Việc kia cứ dựatheo ý nghĩ trong lòng cô mà làm đi. Chỉ là, đối với vị trí gia chủ Dạthị gia tộc, có lẽ sau này cô sẽ không tránh khỏi tranh đoạt.”

Dạ Nhiễm đứng yên tại chỗ, nàng hiểu, cũng biết rõ.

Thật ra cũng giống với tranh đoạt trong hoàng tộc, thân là người trong hoàng thất, ngươi không tranh thì cũng bị cuốn vào trong đó, đến chết cũngkhông thể thoát ra được.

Chính là, việc trong tương lai như thế nào ai có thể biết trước được? Đợinàng thoát ra khỏi đại lục bị phong ấn này, tất cả mọi vấn đề nàng sẽgiải quyết từng cái một, vẫn câu nói đó, nàng sẽ không để bất kỳ kẻ nàotổn hại tới người thân của nàng cũng như người yêu và bằng hữu.

Vũ Thánh trưởng lão không tiếp tục nói chuyện với Dạ Nhiễm mà khe khẽ thởdài, phất tay đối với Dạ Nhiễm, mà chính hắn cũng giống như một trận gió thoảng qua, biến mất vô tung vô ảnh.

Dạ Nhiễm vừa rơi xuống mặt đất, bóng người Đậu Mao Mao trong nháy mắt chạy vội tới ngực nàng, chớp đôi mắt ướt sũng tủi thân: “ Nhiễm Mao Mao,người kia thật lợi hại, chỉ vung tay lên đã đem người ta đi mất, ngườita tìm Nhiễm Mao Mao rất lâu, ô ô…”

Dạ Nhiễm ôm Đậu Mao Mao trong ngực, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, Vũ Thánh trưởng lão, thân phận của ông rốt cục là gì?

“Đậu Đậu, chúng ta đi núi Tùng Lâm.” Dạ Nhiễm nói xong liền ôm Đậu Mao Maophi thân hướng núi Tùng Lâm mà đi, nàng đã nghĩ ra một phương pháp có lẽ sẽ dùng tới.

“ Nhiễm Mao Mao, chúng ta đi thu thập những người còn lợi hại hơn bán thú nhân sao?” Đậu Mao Mao ở trên không trung nghiêng cái đầu ngây ngô hỏi.

Dạ Nhiễm khoe miệng co quắp, cho dù so với nàng lợi hại cũng đừng hỏi nàng như vậy có được không, lắc lắc đầu nàng hỏi Đậu Mao Mao: “Đậu Mao Mao,hơn ba mươi người cửu gia mộng cấp võ giả so với bán thú nhân, ai mạnhhơn?”

Đậu Mao Mao suy nghĩ một lúc mới nghiêm túc gật gật đầu: “Ừ, chỉ kém một chút là có thể đi vào Thiên cấp rồi.”

Thiên cấp, Dạ Nhiễm nghe thấy một danh xưng mới xuất hiện cảm thấy một hồirung động, chẳng lẽ đây là cảnh giới bên trên mộng cấp?

“Đậu Đậu, Thiên cấp đây là cấp bậc Tiên nhân trong truyền thuyết sao?” DạNhiễm có chút khó hiểu hướng Đậu Mao Mao hỏi, ánh mắt sáng lên.

Đậu Mao Mao ngẩng đầu nhìn Dạ Nhiễm, thấy trong ánh mắt Dạ Nhiễm thực sựkhông tin: “ Nhiễm Mao Mao vậy mà không biết cảnh giới sau mộng cấp?Nhân loại bây giờ thật đáng thương?”

Dạ Nhiễm quyết định không nhìn Đậu Mao Mao, nhíu mày hỏi Đậu Mao Mao: “Vậy phân chia như thế nào?”

Đậu Mao Mao nghiêm túc nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, cuối cùng xác định DạNhiễm thực sự không biết, có chút thông cảm nhìn Dạ Nhiễm: “Cảnh giớisau mộng cấp là Thiên cấp, Thiên cấp được chia thành từ nhất phẩm tớicửu phẩm, trên cửu phẩm Thiên cấp mới xem như chính thức đi vào hàng ngũ cao thủ.”



Dạ Nhiễm cực kỳ chăm chú nhìn Đậu Mao Mao, trên cửu phẩm Thiên cấp mới xem là cao thủ thực sự? Vậy, trên toàn đại lục này có bao nhiêu cao thủ?

Đợi chút…!

“Đậu Đậu, có phải ngươi biết nơi chúng ta đang ở là lục địa bị phong ấn?” Dạ Nhiễm có chút không xác định hỏi Đậu Mao Mao, nếu là ở trong đại lụcphong ấn, Đậu Mao Mao hơn ba trăm năm không rời khỏi đáy biển, vậy nócũng không biết nhiều như vậy chứ?

Quả nhiên….

“Phong ấn? Có sao?” Đậu Mao Mao nháy mắt, thân hình trắng muốt dưới ánh mặttrời tản ra ánh sáng rực rỡ, trong cặp mắt lại mang theo rất nhiều nghihoặc.

“Đậu Đậu, vậy những đẳng cấp và thực lực kia là ngươi nghe ở đâu?” Dạ Nhiễmhít một hơi, biển cả, chẳng lẽ biển cả không nằm trong phạm vi bị phongấn? Vậy nàng có nên thử đi con đường dưới biển để phá tan tầng phong ấnnày?

“Người ta vốn biết rõ mà, hơn nữa, dưới đáy biển đôi khi sẽ có một số cao thủđại chiến, mỗi lần xảy ra người ta phải chuyển chỗ ở một lần, thực sựrất đáng giận.” Đậu Mao Mao tức giận lắc lắc thân hình nhỏ bé, cái đuôicong lên trông thấy.

“Là cao thủ thế nào? Thực lực ra sao?” Dạ Nhiễm ngừng khinh công đứng trên không trung, mang theo nghiêm túc nhìn Đậu Mao Mao.

“Cao thủ trên cửu phẩm Thiên cấp, thực lực…? Một trưởng của bọn họ có thểđem toàn bộ mặt biển nhấc lên, có thể khiến cho những sinh vậy dưới đáybiển vì hắn tạo thành một tòa ngư kiều, tạo điều kiện cho hắn hành tẩu.” Đậu Mao Mao cũng không biết là thực lực thế nào, chỉ là thực sự rấtcường đại, nếu như không tuân theo liền thấy chỉ một con đường chết, nóđã trải qua một lần rồi lên không thể nào quên.

Dạ Nhiễm im lặng đứng yên một chỗ hồi lâu.

Sau đó, Dạ Nhiễm tiếp tục vận khinh công hướng về phía núi Tùng Lâm.

Đến núi Tùng Lâm, Dạ Nhiễm không lên núi mà đứng tại chân núi ngước nhìnlên trên, cúi đầu hỏi Đậu Mao Mao: “Đậu Đậu, ngươi nắm chắc bao nhiêuphần có thể dẫn kẻ mạnh nhất bán nhân thú rời đi?”

“Ta không vào núi được.” Đậu Mao Mao lắc đầu, ở dưới biển nó có thể làm lão đại, trên đất bằng thực lực của nó cũng không kém, nhưng là bên trongsơn động thì nửa bước nó cũng khó đi rồi.

“Ta biết rõ, ta sẽ đảo loạn sơn thạch này, để cho toàn bộ bọn họ đi ra, như vậy Đậu Đậu có bao nhiêu nắm chắc?” Dạ Nhiễm nghiêng đầu hỏi Đậu MaoMao. Đậu Mao Mao suy tư một chút mới gật nhẹ đầu: “Ta có thể khiến hắnhôn mê.”

“Tốt, vậy Đậu Đậu tìm một chỗ chờ ta, khi làm hôn mê được kẻ mạnh nhất hãytruyền âm cho ta.” Dạ Nhiễm lưu lại một câu, phi thân biến mất ngay tạichỗ.

Đậu Mao Mao tìm một chỗ ẩn nấp, nín hơi đợi Dạ Nhiễm làm đảo loạn núi đá.

Chỉ thấy Dạ Nhiễm phi thân đến sườn núi, kia đúng là nơi bán thú nhân ẩnthân, lấy ra một loại đan dược, híp mắt cười nhưng không có ý đồ tốt đẹp gì, đem hơn mười viên đan dược bóp nát, rắc vào giữa sườn núi.

Sau mười phút, chưa có bất kỳ động tĩnh gì, Dạ Nhiễm nhíu mày, chẳng lẽ nàng đã đoán sai.

Dạ Nhiễm có chút hoài nghi, mấy trăm viên đan dược đồng thời vỡ vụn, rơi trên mặt đất.

Lúc này, toàn bộ núi Tùng Lâm bắt đầu kịch liệt chuyển động, đôi mắt Dạ Nhiễm sáng ngời, quả nhiên nàng đã đoán đúng.

Có thể trốn bên trong núi đá, quả nhiên chỉ có một loại linh thú, đó chính là sư nham thú. Dạ Nhiễm suy đoán, lúc này khẳng định là có sư nham thú đem tất cả bán thú nhân dẫn vào bên trong núi, mà ở trong nhẫn trữ vật, vừa vặn mấy năm trước nàng cùng Tạp Tạp có giao chiến với một đám sưnham thú nên đã nghiên cứu đan dược dùng đối phó với sư nham thú.

Chỉ cần sư nham thú nấp bên trong, bột đan dược này sẽ thẩm thấu vào đá,sau đó xâm nhập vào cơ thể của sư nham thú khiến toàn thân chúng đỏ ửng, sau đó đau buốt đến tận xương cốt, do đó chúng sẽ từ trong núi đá chạyra ngoài.

Quả nhiên, ước chừng sau ba phút núi Tùng Lâm lắc lư, ba nam tử mắt hồng,tóc đen, sắc mặt đỏ bừng từ trong núi thoát ra. Ngay sau đó, một tiếngnổ vang lên, vô số bóng người bán nhân thú xuất hiện trên mặt đất.

Dạ Nhiễm đã sớm ẩn thân, nàng có khả năng ẩn nấp mà không một cao thủ mộng cấp nào có thể phát hiện.

Đậu Mao Mao trong nháy mắt đã có hành động, sau khi quan sát xung quanh một lượt, đôi mắt lóe sáng dường như đã xác định được mục tiêu! Là nữ nhânkia!

Thực lực nữ nhân kia hoàn toàn không phải chuyện đùa. Tại thời điểm Đậu MaoMao xuất hiện, ánh mắt toàn bộ tập trung trên người Đậu Mao Mao, nhìnĐậu Mao Mao biến mất lập tức đuổi theo.

Dạ Nhiễm lúc này dường như hóa đá. Nguyên nhân chỉ có một, đó là nàng thấy được người quen!

Nữ nhân bị Đậu Mao Mao dẫn đi kia chính là hồng y nữ tử mà trước đây bịnàng chiếm băng chi tinh tâm. Người kia theo như lời Quân Mặc Hoàng thìđó chính là nữ tử của Địa Hạ Thiếu chủ.

Thế nhưng, theo như Đậu Đậu thì nàng lại là cửu giai mộng cấp võ giả có thực lực mạnh nhất.

Dạ Nhiễm cảm thấy thế giới này thật sự thật nhỏ bé.

Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua, thu liễm hơi thở cùng nhóm bán thú nhân phi thân đuổi kịp Đậu Mao Mao và hông y nữ tử.

Khi Dạ Nhiễm bay đi không xa, trước mắt bỗng xuất hiện một đạo hồng ảnh,hồng y nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Nhiễm, ngón tay dài kẹplấy cổ họng Dạ Nhiễm, con ngươi hẹp dài lạnh như băng, phức tạp: “Lấy đồ vật của bổn cung, chữa khỏi vết thương cho bản cung là đủ sao? Ngươicũng dám tự tiện xóa bỏ trí nhớ của bổn cung? Ngươi, thật to gan.”

Dạ Nhiễm thần sắc đi xuống, nhưng sau một giây đã phục hồi lại tinh thần,phản ứng muốn đem bàn tay của nữ tử đang siết cổ mình kéo ra. Ngay sauđó, cổ họng dường như bị siết chặt hơn, gần như đem Dạ Nhiễm cố định tại một chỗ.

Dạ Nhiễm biết giờ nàng giãy dụa cũng chỉ vô ích, liền nhìn thẳng vào đôimắt lạnh như băng kia, không liếc mắt mà nói: “Ta không xóa bỏ trí nhớcủa ngươi, chẳng lẽ là chờ ngươi đến báo thù …”

Con ngươi của nữ áo đỏ thoáng cái trở lên lạnh lùng hơn, môi mỏng lạnh lẽonhếch lên, dừng siết cổ Dạ Nhiễm, tay liền tóm lấy cổ áo nàng nhấc người Dạ Nhiễm lên, con ngươi lóe lên: “Việc vừa rồi là ngươi làm?”

Dạ Nhiễm nhíu mày, nàng nhiều lần nhịn không có nghĩa là nàng dễ dàng bị khi dễ.

Chỉ thấy quanh thân Dạ Nhiễm bùng phát ra ánh sáng vàng rực, biểu hiện cholực lượng chính nghĩa và nhân ái, trong nháy mắt bức hồng y nữ tử bắn ra ngoài.

Dạ Nhiễm sửa lại quần áo, nhìn hồng y nữ tư, nhàn nhạt nói: “Ngươi chính là bán thú nhân mạnh nhất.”

Hồng y nữ tử nheo mắt đôi mắt nguy hiểm, thoáng có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Dạ Nhiễm có thể dễ dàng hóa giải thực lực của nàng,nhưng cũng không để ý lắm: “Cố ý dẫn bổn cung đi ra, có chuyện gì?”

“Đánh một trận.” Dạ Nhiễm nhìn hồng y nữ tử, như vậy mà nói.

Đậu Mao Mao vất vả lắm mới thoát ra khỏi cái bẫy của hồng y nữ tử, vừa rangoài liền nghe được lời Dạ Nhiễm nói, bóng người bé nhỏ lập tức bay tới bên người Dạ Nhiễm, cái đầu nhỏ trắng muốt cật lực lắc lư: “ Nhiễm MaoMao, nàng, nàng vốn không phải là cửu giai mộng cấp.”

Dạ Nhiễm khêu mi, nhẹ gật đầu, xoa đầu Đậu Mao Mao: “Đậu Đậu, ta không ngốc.”

Sau đó, Dạ Nhiễm nâng tầm mắt, khí tức quanh thân trở nên sắc bén nhìn hồng y nữ tử.

“Ngươi muốn đánh với bản cung?” Hồng y nữ tử có vài phần khinh thường, châmchọc nhìn Dạ Nhiễm, ha ha cười, thần sắc đột ngột trở lên lạnh lùng:“Bản cung chỉ biết giết người, sẽ không đánh nhau.”

Dạ Nhiễm nhìn hồng y nữ tử như thế, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Thậtkhéo, kỹ thuật giết người của ta xem ra cũng không thua kém ngươi.”

Hồng y nữ tử nheo con mắt, một phen cao thấp đánh giá Dạ Nhiễm, cười lạnh:“Ba chiêu, trong vòng ba chiêu nếu ngươi thắng bổn cung, bổn cung sẽnghe lí do mà ngươi đến.”

“Ngươi khi dễ Nhiễm Mao Mao của ta,Nhiễm Mao Mao nội lực kém ngươi nhiều nhưvậy, cho dù ba trăm chiêu nàng cũng không có khả năng thắng ngươi.” ĐậuMao Mao nghe xong liền trừng mắt với hồng y nữ tử, thật quá đáng, đây ít nhất cũng là thực lực Thiên cấp đấu với Dạ Nhiễm một tam giai mộng cấpvõ giả, không phải khi dễ người thì là cái gì?

“Bổn cung không cần nội lực.” Hồng y nữ tử chỉ liếc qua Đậu Mao Mao, ánh mắt tiếp tục rơi trên người Dạ Nhiễm, con ngươi tuy nguy hiểm nhưng lạithẳng thắn vô tư.

Lúc này, Dạ Nhiễm lại nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Một chiêu, nếu ngươi không dùng nội lực, ta chỉ cần một chiêu.”

Nghe vậy, hồng y nữ tử ha ha cười, tiếng cười mang theo sự mỉa mai Dạ Nhiễmkhông biết lượng sức mình: “Tốt, bổn cung đã cho ngươi ba cơ hộ ngươikhông cần, vậy một chiêu liền một chiêu.”

Lời của hồng y nữ tử vừa rơi xuống, bóng người Dạ Nhiễm tựa như kiếm rờikhỏi vỏ, không mang theo nội lực, nhưng tốc độ lại cực nhanh hướng hồng y nữ tử mà đánh tới.

Hồng y nữ tử thần sắc hơi động, dưới chân nhìn như không di chuyển, kỳ thật đã di chuyển ra phía sau không dưới trăm mét.

Nhưng mà…

Bóng người hồng y nữ tử trong nháy mắt trong không trung dừng lại.

Bởi vì một thanh chủy thủ đã đặt ngay tại tử huyệt của nàng. Thanh âm nhàn nhạt của Dạ Nhiễm chậm rãi vang lên: “Ngươi thua.”

Đột nhiên hồng y nữ tử cười vang, phi thân tránh đi dao găm của Dạ Nhiễm,xoay người nhìn Dạ Nhiễm, con ngươi hẹp dài ánh lên vài tia tán thưởng:“Bổn cung thua.”

Dạ Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử, thực lực nàng cường đạikhông thể nghi ngờ, sắc mặt lạnh như băng cùng khắc nghiệt cũng đã thấy.

Nhưng mà, nữ tử này lại là một người phóng khoáng không dễ gặp.

Thua là thua, thắng ra thắng. Việc đã hứa, sẽ làm tới cùng.

Hồng y nữ tử này dường như là một người như vậy, Dạ Nhiễm tin tưởng là thế, trực giác khiến nàng tin tưởng như vậy.

“Đây là chiêu thức gì? Có thể không làm không khí lưu chuyển, bổn cung không dùng nội lực thực đúng là không thể nhận ra được chút nào.” Hồng y nữtử đáy mắt lóe hào quang, dường như đối với chiêu thức của Dạ Nhiễm rấthiếu kỳ và chiến ý.

Dạ Nhiễm mỉm cười, cặp môi đỏ khẽ mở, sau đó nhả ra mấy chữ: “Vạn cổ khai thiên chiêu thứ ba.”

Hồng y nữ tử nghe vậy, con ngươi hẹp dài nheo lại, mặc dù vẫn khó hiểu,nhưng lại không hỏi, mà nhướng mi hỏi: “Tìm bổn cung có chuyện gì?”

“Chuyện quan trọng.” Dạ Nhiễm sắc mặt không đổi, nhìn lướt qua bốn phía, không nói gì thêm.

Hồng y nữ tử khóe miệng cong lên một đường cong khinh thường, vung tay lên, cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.

Dạ Nhiễm vuốt trán, làm tiêu đi choáng váng, nhìn xung quanh lụa hồng phiêu dật, cùng một cung điện, khóe mắt giật giật.

“Nói đi Thiên Vương lão tử cũng biết không thể giấu bổn cung.” Hồng y nữ tửthoải mái nằm trên giường nhìn Dạ Nhiễm, nhàn nhạt hỏi.

Dạ Nhiễm khóe môi chậm rãi cười, con ngươi màu đen nhìn hồng y nữ tử dần chuyển thành một đôi yêu hồng ma ngân.

Dung nhan tuyệt thế cùng với cảnh sắc một màu đỏ rực càng khiến cho con mắtyêu dị tăng lên vẻ tà mị. Giờ phút này, quanh thân thể Dạ Nhiễm phát ramột luồng khí tức lạnh như băng, so với hồng y nữ tử đúng là không rơivào thế hạ phong.

Hồng y nữ tử chậm rãi nheo đôi mắt hẹp dài nhìn Dạ Nhiễm, lạnh lung cười:“Xem ra ngươi biết không ít chuyện, ngươi không sợ bổn cung sẽ giếtngươi?”

Dạ Nhiễm khóe miệng nụ cười tà mị, tay chắp sau lưng, nhìn hồng y nữ tử: “Ngươi không giết nổi ta.”

“Tự tin quá cũng không tốt.” Hồng y nữ tử đứng lên, bước từng bước xuốngbậc thềm tới gần chỗ Dạ Nhiễm, một lúc sau cười ha ha: “Bổn cung sẽkhông cho bất cứ kẻ nào đánh chủ ý, Dạ Nhiễm, ngươi về đi.”

Hồng y nữ tử vung tay lên, bóng người Dạ Nhiễm bay ra ngoài cung điện, âmthanh lạnh lẽo rơi vào tai Dạ Nhiễm: “Bản cung và thủ hạ bán thú nhântrong vòng ba năm, sẽ không xuất hiện ở Thương Minh đại lục.”

Nhân tình này, nàng trả, ba năm sau, nếu thực lực Dạ Nhiễm không thể ngăncản bán thú nhân một lần nữa xâm chiếm đại lục thì chỉ có một điều, đạilục nên đổi chủ.

Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Lúc mở mắt ra, nhìn rõ vị trí địa phương, nhất thời huyệt thái dương nhảy lên.

Hồng y nữ tử đúng là trực tiếp đem nàng ném vào bên trong Ma tộc.

Dạ Nhiễm khôi phục tinh thần, lập tức trở vào bên trong Thương Khung bảotháp, bây giờ nội bộ Nhân tộc còn đang hỗn loạn, Dạ Nhiễm đối với Ma tộc cũng không muốn quan tâm quá nhiều.

Nằm trong Thương Khung bảo tháp nhưng lúc này tâm niệm lại tới Tầm Bảo môn. Dạ Nhiễm nhìn trần nhà, thực lực của hồng y nữ tử vượt xa so với tưởngtượng, Dạ Nhiễm tuy tin tưởng lời hứa của hồng y nữ tử nhưng lại có chút buồn bực khó hiểu.

Dạ Nhiễm cứ như vậy im lặng nằm trên mặt đất, mải nghĩ tới Tầm Bảo môn.Trong lúc đó, Đậu Mao Mao bên trong Thương Khung bảo tháp đang chuẩn bịcho nó một đầm nước thật sâu, im lặng bên cạnh Dạ Nhiễm.

Đến Tầm Bảo môn, Đậu Mao Mao biểu thị nó muốn ở trong đầm nước ngủ một lúc, không muốn ra ngoài cùng Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nghe được lời của nó, chỉ xoa đầu: “Ta cũng không có lợi hại như Đậu Đậu.”

Cho nên Đậu Mao Mao không cần phải cảm thấy mình yếu hơn so với hồng y nữ tử.

Trên thế giới này, không có người mạnh nhất, chỉ cố gắng cho mình mạnh lên,cho dù ngươi có đứng trên trời cũng sẽ có người mạnh hơn ngươi, đứngtrên ngươi, đem ngươi dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Đậu Mao Mao gần đây không thích suy nghĩ, nhưng lời Dạ Nhiễm nó lại ngherõ, đôi mắt ngập nước, thân thể nhỏ nhảy lên hôn Dạ Nhiễm một cái, rấtnhanh trở lại trong đầm, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ: “Người ta biết rồi…”

Để lại cho Dạ Nhiễm câu nói kia, Đậu Mao Mao rất nhanh đã lặn xuống dưới đáy đầm.

Dạ Nhiễm cười một tiếng, khẽ lắc đầu, phi thân ra khỏi Thương Khung bảo tháp, xuất hiện ở Tầm Bảo môn.

Đại gia Tạp Tạp cảm nhận được khí tức của Dạ Nhiễm, thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt Dạ Nhiễm, tóc dài màu tím chạm đất, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo thần thái hưng phấn: “Dạ Nhiễm, bổn đại gia nhớ nàng muốn chết.”

Dạ Nhiễm ha ha cười, thân thủ ôm cục cưng Manh Tạp Tạp đáng yêu ở tronglòng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn vài cái: “Ta xem ngươi ở nơi này xưng vương xưng bá ngược lại rất thoải mái.”

Manh Tạp Tạp khêu mi, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Bổn đại gia đương nhiên lợi hại nhất đấy, mới khinh thường xưng bá, hừ!”

“Thiếu chủ!”

“Thiếu chủ, người về rồi hả!?”

“Thiếu chủ đã về rồi! Thiếu chủ đã về rồi!”



Một hạ nhân thấy bóng người Dạ Nhiễm, nhất thời không thể tin được hô tomột tiếng, lập tức hướng Dạ Nhiễm cung kính hành lễ lại nhanh như chớpvừa chạy vừa hô to.

Dạ Nhiễm dở khóc dở cười, sau không quá mười giây, xung quanh nàng đã cómột đám người, do Tuyên Nhất Minh, Ninh Thải Vi và Ngô Thần cầm đầu.Trước cùng Dạ Nhiễm kề vai chiến đấu, hơn nữa về sau Dạ Nhiễm lại quảnlý tốt các tướng sĩ, hiện giờ một mực đem nàng vây lại.

Dạ Nhiễm nhìn thấy nguyên một đám người lộ ra vẻ kính sợ và sự nóng lòngcủa các tướng sĩ, nội tâm tràn một cỗ ấm áp, Tầm Bảo môn luôn cho nàngcảm giác nàng có một gia đình thực sự.

Sau một hồi hỏi han, các tướng sĩ đối với Dạ Nhiễm thi lễ rồi nhanh chóngrời đi. Bọn họ mỗi người đều có việc bận rộn, nhìn thấy Dạ Nhiễm bình an vô sự bọn họ cũng thấy an tâm.

Sau khi các tướng sĩ rời đi, Dạ Nhiễm và Manh Tạp Tạp đại gia đi vào thư phòng.

Thương Thải Vi cầm bàn phím, vẻ mặt đau khổ nhìn Dạ Nhiễm: “Thiếu chủ, sau lần đại chiến này Tầm Bảo môn tổn thất ít nhất mười thẻ thủy tinh…”

Ngược lại Dạ Nhiễm không ngờ tổn thất lại nhiều như vậy, nhưng mà thẻ thủytinh? Dạ Nhiễm lúc này mới nhớ lại, mình có vẻ là có rất nhiều tiền.

“Mười thẻ thủy tinh mà ngươi cũng không biết xấu hổ còn báo cáo cho Thiếu chủ sao? Hừ, Tầm Bảo môn mỗi năm cấp cho thuộc hạ cũng không dưới mười cáithẻ thủy tinh đó.” Tuyên Nhất minh đứng dậy gõ đầu Ninh Thải Vi.

Dạ Nhiễm nhìn biểu hiện Ngô Thần như đây đã thành thói quen, khóe miệng có chút run rẩy, dường như nàng đã đánh giá thấp tài lực của Tầm Bảo môn.

Dạ Nhiễm chậm rãi lắc đầu, ngón tay gõ lên mặt bàn mấy cái, nhìn ba ngườinói: “Vấn đề bán thú nhân có lẽ không lâu nữa sẽ qua đi, ba người cácngươi chuẩn bị một chút bắt tay vào xử lý tổn thất của Tầm Bảo môn, đồng thời phụ cấp cho các tướng sĩ, việc buôn bán ba ngày sau cũng nên hoạtđộng bình thường trở lại.”

Ách –

Ba người Tuyên Nhất Minh nhất thời mở to hai mắt, cái gì là vấn đề bán thú nhân sắp qua đi?

Ba người còn chưa nghe được đáp án, thì một đạo ánh sáng màu tím lóe lên,ngay sau đó bóng người Tiểu Khung xuất hiện ở thư phòng.

Tiểu Khung lạnh lùng đứng bên người Dạ Nhiễm, nhìn thoáng qua ba người Tuyên Nhất Minh, lại nhìn về phía Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm thoáng cái đứng lên, nhìn bộ dáng tiểu suất ca lạnh lùng, khóe miệng mang theo tươi cười: “Toàn bộ đã rút lui rồi hả?”

Tiểu Khung nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm, hắn còn chưa nói sao nàng đã biết rồi?

Dạ Nhiễm ngược lại thần thần bí bí mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, đại lục này bây giờ có lẽ đã thái bình rồi.”

Ba người Tuyên Nhất Minh có chút khó hiểu, hơn nữa là khiếp sợ.

“Ngày mai các ngươi sẽ biết.” Dạ Nhiễm nghiêng đầu, trực giác mách bảo, hồng y nữ tử không hẳn đơn giản như vậy mà lui binh.

Dạ Nhiễm đối với mấy người thần bí khoát tay: “Có chuyện gì ngày mai nói, trước ta đi nghỉ ngơi một chút.”

Ba người Tuyên Nhất Minh đứng yên tại chỗ, nhìn trước mặt trống không, thở dài một hơi, xem ra lòng hiếu kỳ của bọn họ phải đợi tới ngày mai rồi.

Sáng sớm hôm sau, vì đêm qua cùng Tạp Tạp, Tiểu Khung và Đậu Đậu náo loạntới nửa đêm, lúc này Dạ Nhiễm còn chưa tỉnh ngủ, bốn phía liền truyềnđến rõ âm thanh lạnh như băng.

“Nhân tộc, Ma tộc, Thú tộc, các ngươi quá yếu, ba năm sau, bản cung sẽ đemtộc nhân lần nữa xâm chiếm tam tộc, đến lúc đó là thời điểm tam tộc cácngươi bị diệt vong.”

Dạ Nhiễm bị giọng nói này khiến cho bừng tỉnh, mở to mắt, nhìn trước mắt, khóe môi xuất hiện một đường cong.

“Dạ Nhiễm, bản cung danh tự là Nạp Lan Tà.”

Một câu này, rơi vào trong tai Dạ Nhiễm. Nạp Lan Tà, tốt, một nữ tử quái đản.

“Ta nhớ kỹ rồi.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói ra bốn chữ này, tiếp theo liền nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

Bên ngoài, bởi vì tin này truyền tới khắp đại lục cùng tam tộc mà trào dâng thành dạng gì, Dạ Nhiễm không biết, nàng còn đang chìm đắm trong giấcngủ ngọt ngào.

Tầm Bảo môn không ai đi quấy rầy Thiếu chủ, chuyện không may xảy đến, Thiếu chủ cũng đã không biết bao đêm ngày không ngủ.

Cho dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, khó hiểu bọ hắn cũng không tới làmphiền Thiếu chủ, bọn họ cũng không biết hỏi cái gì, bọn họ chỉ biết rằng nhờ Thiếu chủ mà nguy cơ của đại lục cứ như vậy mà được giải quyết rồi.

Sự kiện bán thú nhân vừa qua đi, thì liên tiếp từng sự kiện lớn đã xảy ra trên khắp đại lục.

Tập thị gia tộc, Liễu thị gia tộc, Khúc thị thương đoàn, La thị gia tộc –tứ đại gia tộc Thiếu chủ ngay tại thời điểm đại lục chưa bình yên đãdùng thực lực cường hãn và thủ đoạn lãnh khốc, tiêu diệt triệt để quyềnlực của các vị trưởng lão, trở thành tứ đại Thiếu chủ có quyền lực tuyệt đối, gần với địa vị gia chủ.

Ngay sau đó là sự kiện, đế vương trẻ tuổi Tư Mạt Lam hạ chỉ phong đệ đệ TưMạt Tiêu là Tịnh Kiên vương, có quyền lực tương đương với đế vương.Nhưng mà vị Tịnh Kiên vương này lại dập đầu ba lạy, không nói một lời đã rời khỏi Lam Vân Quốc.

Mười ba thế lực lớn trên đại lục, sau lần bán thú nhân tập kích lại tới mộtlần thay đổi lớn, về việc bên trong như thế nào, dĩ nhiên các thế lựckhông thể tra ra được.

Mà lúc này, Dạ Nhiễm cùng vị Tịnh Kiên vương kia lại đang ngồi trong lương đình của Tầm Bảo môn uống trà.

“Mạt Tiêu, tương lai đệ tính thế nào?” Dạ Nhiễm nhìn khuôn mặt tựa hồ đãkhôi phục trạng thái bình thường của thiếu niên trước mặt, quơ quơ chéntrà hỏi.

“Cùng đội trưởng trở thành một tướng quân kiêu ngạo.” Tư Mạt Tiêu vẫn như cũkhuôn mặt co quắp, nhưng lại nhiều hơn một phần thoải mái và một phầnhắn không nên có là sự tang thương.

Này, đây là thiếu niên chưa tới mười năm tuổi, sau một thời gian ngắn đã trưởng thành rất nhiều.

Dạ Nhiễm gõ đầu Tư Mạt Tiêu, khẽ cười: “Muốn làm đại tướng quân trước hết hãy chữa cho tốt gương mặt co quắp của đệ đi.”

Tư Mạt Tiêu né tránh Dạ Nhiễm, ôm lấy đầu, khuôn mặt trở lại co quắp nhưtrước, chăm chú nhìn Dạ Nhiễm, nói: “Đệ đã hỏi thái y rồi, hắn nói khuôn mặt thế này không phải là bệnh.”

Dạ Nhiễm sững sờ, không cho Tư Mạt Tiêu mặt mũi mà cười to: “Ha ha, MạtTiêu, trước kia sao ta không nhìn rõ đệ cũng là một người biết kể chuyện cười như vậy…”

Ngược lại, Tư Mạt Tiêu càng thêm chăm chú giải thích lo lắng của mình: “Ta đã hỏi qua nhiều y sư, bọn họ đều nói khuôn mặt co quắp không phải làbệnh.”

Dạ Nhiễm thu hồi tiếng cười, khóe môi cong lên, lông mày nhướng lên hỏi:“Mạt Tiêu, đệ tìm y sư đến so tài với đội trưởng ta xem y thuật ai caominh.”

Dạ Nhiễm nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Tư Mạt Tiêu, cười đến không có ý tốt,tiểu tử thối, bản cô nương nói mặt co quắp có thể trị là có thể trị.

Sau nửa ngày Tư Mạt Tiêu mới nhìn Dạ Nhiễm muốn nói điều gì đó để giảithích cho mình, thì lập tức trước mắt trở nên tối sầm, một giây sau hắnthấy một nam nhân mặc quần áo màu tím, khuôn mặt lánh khốc từ trên trờirơi xuống, đem đội trưởng của hắn ôm vào lòng.

Quân Mặc Hoàng khuôn mặt tuấn tú lúc này đã thay bằng một khuôn mặt giậndỗi, môi mỏng mỉm cười lại mang theo chút nghiến răng nghiến lợi:“Nhiễm, ta nhớ rằng ba ngày trước đã thông báo cho nàng về chuẩn bị đạihôn, có phải hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.