Mười ba đại thế lực, ngoài Tầm Bảo môn không bị gì, các thế lực còn lại, toàn bộ tổn hại trầm trọng. Hơn nữa, lại một lần nữa tất cả mọi người chĩa mũi đao chống lại Dạ Nhiễm.
Khi các thủ lĩnh mười hai thế lực đều bị bắt, trong lòng đại đa sốngười liền tích oán khí với Dạ Nhiễm , đến lúc Dạ Nhiễm đã cứu bọn họtrở về, rất nhiều người đã buông xuống khúc mắc.
Nhưng lúc này đây lại khác
Linh dược sư có thể luyện chế ra bạo phá đan mà bọn họ biết đến, nhận thức đến chỉ có Dạ Nhiễm.
Tất cả tân sinh Học viện Quân Sự đều tận mắt thấy qua uy lực của bạo phá đan lớn đến dường nào.
Dạ Nhiễm im lặng đứng nguyên tại chỗ, khóe môi dần dần câu dẫn ra một vòng cong lạnh nhạt.
Đây là cuộc chiến của bán thú nhân chống lại loài người, là âm mưu của một người nhằm vào nàng.
Tất cả, từ lúc các thủ lĩnh của mười hai thế lực vừa mới bị mang đi, Dạ Nhiễm có lẽ nên phòng bị trước nhưng nàng không thể hiểu được, sẽ làai?
Mặc dù nàng biết rõ người bắt các thủlĩnh có quan hệ với Vũ Thánh trưởng lão nhưng nàng tuyệt đối không tinVũ Thánh trưởng lão hãm hại nàng.
Như vậy, ẩn núp trong bóng tối, là ai muốn nàng trở thành kẻ thù của mọi người?
Ngoài cửa bỗng truyền đến nhiều tiếng nổi giận chửi bậy.
“Bọn họ hoài nghi Thiếu chủ! Bọn họ con mẹ nó hoài nghi Thiếu chủ! Lão tử muốn đi chém bọn họ!”
“Thải Vi, ngươi đừng cản ta! Thiếu chủ vào sinh ra tử đi cứu bọn họ trở lại, bây giờ chỉ dựa vào một viên bạo phá đan mà lại hoài nghi Thiếuchủ lần nữa, mẹ nó bọn họ đều là một đám chết tiệt!”
“Đôi mắt nào của ngươi thấy lão nương muốn ngăn ngươi, muốn đi cùng đi!”
…
Trong phòng, Dạ Nhiễm đang trực tiếp trị liệu cho 17 người, bọ họ cònđang ở trong tình trạng hôn mê, lúc này bọn họ không biết cái gì, nhưngkhông ai ngờ rằng nếu họ biết họ sẽ không để ý đến tổn thương cơ thể,liều mạng nhảy dựng lên phẫn nộ.
“Tốt rồi,đều không cần nói nhiều, thu dọn chiến trường.” Thanh âm Dạ Nhiễm hơikhàn khàn truyền ra ngoài cửa đang ầm ĩ.
Nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, nguyên một đám cắn răng, mắt đỏ, thờigian bọn họ tiếp xúc với Thiếu chủ một chưa lâu, nhưng bọn họ nhất địnhtin tưởng Thiếu chủ, nhất định tin tưởng!
Ai vu oan Thiếu chủ bọn họ, nhất định là kẻ thù của cả Tầm Bảo môn!
“Thiếu chủ, các huynh đệ nhất định tin người!”
Câu nói ngoài cửa vọng vào đã đọng lại trong lòng Dạ Nhiễm, hốc mắtướt, lại cười mắng với mọi người bên ngoài , “Mấy người các ngươi, cònkhông tranh thủ thời gian đi làm việc, chờ bị Bổn thiểu chủ khấu trừtiền phải không!”
Ngoài cửa nhanh chóng đãkhông còn tiếng nói , Dạ Nhiễm mỉm cười, bây giờ nỗi lo lắng đối với bên ngoài và sự phẫn nộ ưu thương dần dần được thả lỏng trong lòng, tĩnhtâm toàn tâm toàn ý chữa thương cho mười bảy huynh đệ tỷ muội.
Suốt một ngày một đêm, toàn bộ vạt áo Dạ Nhiễm đã bị mồ hôi làm ướtđẫm, Tạp Tạp và Tiểu Khung ở một bên làm trợ thủ cũng đã cả một thân mồhôi.
May là cánh tay và chân của nhữnghuynh đệ tỷ muội này cũng đã tốt hơn nhiều, nhờ có Dạ Nhiễm dùng tà y mà nội thương nghiêm trọng được phục hồi, đương nhiên là tốt đến không thể tốt hơn rồi.
Dạ Nhiễm nhìn sắc mặt mườibảy người đã mang chút ít hồng nhuận phơn phớt khỏe mạnh, lau đi mồ hôitrên trán, lộ ra một nụ cười tươi.
“Nhiễm Nhiễm, ăn ít đồ.” Tạp Tạp lấy ra một chén cháo còn nóng từ trong Thương Khung bảo tháp đưa cho Dạ Nhiễm.
Không thấy chén cháo thì thôi, nhìn thấy chén cháo bụng Dạ Nhiễm cũngkêu rột rột hai tiếng, dường như phát ra bất mãn thật lớn với Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm sờ lên bụng, lắc đầu cười cười, tiếp nhận chén cháo từ trongtay Tạp Tạp, “Hai người các ngươi cũng ăn ít đồ đi.”
Tạp Tạp và Tiểu Khung nhẹ gật đầu, chỉ trong chớp mắt trên tay mỗingười cũng có một chén cháo, ba người uống mấy ngụm xong bát cháo, không hề lãng phí thời gian Dạ Nhiễm đứng dậy ra mở cửa phòng.
Năm giờ sáng, Thái Dương công công cũng còn chưa thò đầu ra.
Không có người canh giữ ở ngoài cửa nhưng sau khi Dạ Nhiễm mở cửa phòng ra được ba phút, dường như tất cả mọi người Tầm Bảo bộ đều tập hợp ởngoài cửa phòng Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm lộ ra một nụ cười tươi với mọi người “May mắn không làm phụ lòng mọi người, các huynh đệ đã được chữa hết!”
Nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, tất cả mọi người không khỏi hoan hô,cung kính đối với Dạ Nhiễm thật sâu, nhìn Dạ Nhiễm gật đầu nguyên mộtđám vọt vào gian phòng, nhìn thấy không có bất kì huynh đệ tỷ muội nàothiếu cánh tay hay gãy chân, không biết lúc này bao nhiêu người đàn ônggào khóc.
Đôi mắt Dạ Nhiễm cũng có chút ít đau xót, giơ tay lên che khuất ánh sáng yếu ớt từ phương Đông truyền đến.
Mặc Hoàng, chàng, như thế nào rồi.
Lúc này bọn họ đều đứng trên chiến trường thuộc về mình, dẫn theo huynh đệ tỷ muội của bọn họ bảo vệ nhà của mình.
Dạ Nhiễm đứng nguyên tại chỗ khép hờ đôi mắt, cảm nhận được không khílướt qua, cảm nhận được ánh sáng rực rỡ khẽ vuốt ve, dường như lúc nàynàng cảm nhận được nhịp tim của hắn, hơi thở của hắn.
Tuy bọn họ không cùng một chỗ, nhưng dường như giờ khắc này trái tim thêm gần nhau hơn.
“Thiếu chủ, Dạ thị gia tộc truyền tin tức đến.” Tuyên Nhất Minh nhìn Dạ Nhiễm đứng trong làn gió nhẹ, nếu có thể hắn không muốn phá vỡ cảnhtượng thoải mái này.
Dạ Nhiễm mở to mắt,cầm tờ giấy trên tay Tuyên Nhất Minh, vừa nhìn qua tin tức, khí tứcquanh thân Dạ Nhiễm đột nhiên cuồng nổi hẳn lên, Tuyên Nhất Minh khôngtự chủ lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy ánhmắt tàn nhẫn lạnh như băng của Thiếu chủ.
“Tuyên Nhất Minh, thời gian bán thú nhân công kích vòng tiếp theo bấtđịnh, nhưng nhất định sẽ đến! Tận lực để cho các huynh đệ bảo vệ tánhmạng. Nhớ kỹ, không còn mang sống, thật sự không còn gì nữa.” sắc mặt Dạ Nhiễm nghiêm túc nói với Tuyên Nhất Minh, đáy mắt có lóe lên tia biai rồi biến mất.
Có lẽ không ai rõ cảm giác cái chết hơn Dạ Nhiễm.
“Vâng!” Lúc này đây, Tuyên Nhất Minh không còn cười một cách du cônnữa, hắn đứng thẳng tắp tại chỗ, nhìn Dạ Nhiễm, “Thiếu chủ, nếu ngườichết, ta sẽ không đi thắp hương cho người.”
Khóe mắt Dạ Nhiễm nhảy dựng, làm bộ đạp một cước lên trên chân TuyênNhất Minh “Công lực nói lời độc ác của ngươi càng ngày càng phát triểnrồi.”
Tuyên Nhất Minh vui cười chạy ra ởmột bên trợn tròn mắt nhìn Dạ Nhiễm cáo biệt với các huynh đệ, nhìn lên trời đáy mắt lộ ra lo lắng bốn phía, Thiếu chủ, người nhất định khôngthể có việc, chúng ta cũng nhất định cố gắng sống sót, sống để còn trởthành hai lão già tai họa!
Dạ Nhiễm vừa đira, vừa quay người, vui cười, toàn bộ tức giận biến mất không thấy gìnữa, sắc mặt lạnh như băng, đáy mắt bắn ra sát ý mãnh liệt.
Linh Ngọc Nhi!
Nữ nhân này, bắt Dạ Nhung đi!
Dạ Nhiễm không có hận Dạ Nhung, thực sự chưa nói tới thân tình nhưngcho dù như thế nào cũng không thể nào dứt khỏi quan hệ huyết thống.
Nàng cũng không phải không biết phủ Đại tướng quân dây dưa với bán thú nhân, sau khi việc xảy ra nàng cũng không ngờ là nữ nhân này làm.
Dạ Nhiễm lại liên tưởng đến việc trước kia Linh Ngọc Nhi đưa tài liệuvề bạo phá đan cho nàng, đáy mắt Dạ Nhiễm lưu chuyển hiện lên cảm xúckhông biết tên, lại khiến người ngoài cảm thấy kinh hãi lạnh mình.
“Nhiễm mao mao, ngươi không vui.” Đậu mao mao xuất hiện bên cạnh ngườiDạ Nhiễm, nó không biết phải an ủi nàng như thế nào, chỉ biết tự chuithân thể nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Dạ Nhiễm, khi nó không vui nósẽ dựa vào một nơi ấm áp như vậy nó sẽ vui vẻ trở lại, vậy Nhiễm mao mao chỉ cần ấm áp thì sẽ vui vẻ lại như nó chứ?
Dạ Nhiễm ôm tiểu bạch đồn (lợn con màu trắng),có chút nở nụ cười “Không có ta cảm thấy mình thật là ngớ ngẩn.”
“Người ta cũng ngớ ngẩn.” Đậu mao mao sẽ an ủi Dạ Nhiễm theo phương thức của chính nó.
Dạ Nhiễm chưa trở về Dạ thị gia tộc, mà ngồi trên lưng Tạp Tạp dùng tốc độ nhanh nhất đã tới bờ Nam Hải, chỗ đó có Linh Ngọc Nhi bắt cóc DạNhung.
Bờ Nam Hải.
“Ngươi bắt nhầm người rồi, nha đầu kia sẽ không tới đây.” Dạ Nhung bịbuộc chặt, chật vật nằm trên một mảnh đất trống, mặc dù như thế thần sắc của ông vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như cũ, dường như sớm đã không cầntánh mạng của mình
“Chỉ cần nàng họ Dạ,nàng sẽ đến.” Linh Ngọc Nhi đứng cách Dạ Nhung không xa, im lặng đứngđấy, phía sau nàng là một vị phu nhân bị hôn mê, là mẹ ruột của nàng,nàng nghe được lời nói của Dạ Nhung, chỉ lạnh nhạt vừa cười vừa nói.
Dạ Nhung muốn nói nhưng lúc này lại nghẹn lại trong cổ.
Linh Ngọc Nhi vẫn đứng yên tại chỗ, trên mặt mang theo nụ cười thảnnhiên, nàng và Dạ Nhiễm là đối thủ cho nên nàng biết rõ Dạ Nhiễm nhấtđịnh sẽ đến.
Linh Ngọc Nhi biết rõ trướcmặt quân của Mặc Hoàng, cho dù sau lưng nàng có bán thú nhân, phủ Đạitướng quân vẫn không thoát một kết cục thảm hại.
Cho nên, thời điểm phủ Đại tướng quân và bán thú nhân phát động côngkích, nàng mang theo mẹ ruột của nàng rời khỏi cái chỗ thị phi kia.
Đi tới Dạ thị gia tộc, thừa dịp rối loạn bắt Dạ Nhung tay trói gà không chặt đi.
Nàng không biết nàng làm như vậy phải chăng có thể vì mình mà đổilấy một con đường sống, nhưng cuối cùng điểm cuối của sinh mệnh,nàng muốn thấy Dạ Nhiễm, muốn tại thời khắc cuối cùng của tánh mạng muốn nhìn Trương Dương thiếu nữ, cái người trước sau cũng chưa từng để nàngvào mắt.
Dạ Nhung nhắm nghiền mắt lại, che đi đáy mắt tràn đầy đau khổ và vuivẻ, đau khổ bởi vì ông mà liên lụy đến Dạ Nhiễm, vui vẻ vì Dạ Nhiễm thật sự đến rồi, dù chỉ có một chút nguyên nhân bởi vì ông là gia gia củanàng.
Đáy mắt Dạ Nhiễm nồng đậm sát khí, nhìn Dạ Nhung không bị thương ở đâu, lúc này mới thu lại chút ít sát khí.
Dạ Nhiễm nhìn người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, thiếu nữ nhẹ nở nụcười đáy mắt thần sắc mịt mờ không hiểu, “Linh Ngọc Nhi, thủ đoạn rấttốt.”
“Có thể ta vẫn bị thất bại hoặc lànói chưa bao giờ có khả năng thắng lợi.” Linh Ngọc Nhi chậm rãi lắc đầu, dáng tươi cười như trước nhưng lại mang lên một chút đắng chát.
“Ta vẫn không hiểu. Rõ ràng ngươi đã buông tình cảm với Mặc Hoàng rồi, không phải sao?” Dạ Nhiễm nhìn Linh Ngọc Nhi, giọng nói có chút trầmxuống, có khó hiểu.
“Nếu có thể buông, cũng không phải mười năm khắc cốt thầm mến.” Linh Ngọc Nhi tươi cười, lúcnhắc đến Mặc Hoàng mang thêm vài phần quyến luyến, chỉ thấy nàng thu hồi đáy mắt lưu luyến si mê kia, đảo mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, chỉ chỉ bờbiển bên phải đỉnh núi, dáng tươi cười tươi đẹp đơn thuần “Có dám đi lên hay không?”
“Tốt.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, gật đầu đáp ứng.
“Dạ Nhiễm…” giọng nói khan khan già nua của Dạ Nhung truyền đến từ phía sau lưng, mang theo run rẩy, mang theo vội vàng.
Dạ Nhiễm nhắm mắt thu lại vẻ phức tạp trong mắt, đi đến bên người DạNhung, lấy ra một viên đan dược đặt trên tay Dạ Nhung, “Sau khi trở về,chuyển hồi vốn gia… Để sống.”
Giọng nói Dạ Nhiễm rất nhẹ nhưng từng chữ rành mạch lại lọt vào tai Dạ Nhung.
Dạ Nhung ngẩng đầu lên, thậm chí nước mặt từng giọt từng giọt theo khuôn mặt gia nua rơi xuống.
Dạ Nhiễm nhìn thấy Dạ Nhung như vậy, dường như trong lòng bị cái gì va chạm thoáng một phát, đau nhức.
Lần đầu tiên giương mắt nhìn về phía Dạ Nhung, lần đầu tiên gặp mặt ông còn hăng hái, vậy mà hôm nay Dạ Nhung lại sớm đã hai màu tóc mai hoarâm, trên mặt cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, lưu lại dấu vết của năm tháng,thì ra gia gia nàng đã già.
Dạ Nhiễm đứng dậy, không muốn nhìn gương mặt già nua của gia gia rồi để cho nộitâm nàng từng đợt rút đau, xoay người đi về phía Linh Ngọc Nhi, nhưngtiếng nói lại theo gió bay vào trong tai Dạ Nhung.
Nàng nói, gia gia, chờ ta trở lại mang người về nhà.
Dạ Nhiễm và Linh Ngọc Nhi song song vận khởi khinh công, phi lên vách đá.
Mà lúc này Dạ Nhung như là đứa nhỏ bụm mặt, khóc rống lên.
Ông không phải một cái người cha tốt, không phải một gia gia tốt, người nhà của ông thật sự cho ông cơ hội để sửa chữa…
Tạp Tạp, Tiểu Khung và tiểu bạch đồn(lợn con màu trắng) lúc trước đãsớm về tới Thương Khung bảo tháp nhìn thấy một màn Dạ Nhung khóc lớn,Đậu mao mao không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, mà Tạp Tạp và Tiểu Khung lại cắn răng, thần sắc phức tạp, sau cùng lại hóa thành thoải mái.
Thân nhân–hai chữ này, vốn cũng không phải nói qqalà nói ra được.
Huyết thống–hai chữ này, cho dù như thế nào đều không đoạn được.
Trên đỉnh vách núi.
Linh Ngọc Nhi im lặng đứng bên vách núi, giang hai tay ra tùy ý hưởng thụ lấy cuồng phong trên đỉnh núi.
Lúc này, lòng nhẹ nhõm Linh Ngọc Nhi lại thấy trong.
“Đời này, ta Linh Ngọc Nhi sống quá mệt mỏi! Quá mệt mỏi!” hai tay Linh Ngọc Nhi đặt ở bên môi, hô to tới vách núi đối diện, gió lớn hỗn hợp có nước mắt, Linh Ngọc Nhi cố hô to, cố hô to!
“Mặc kệ ngươi tin hay không, ta bắt Dạ gia chủ đi, chỉ là ——” LinhNgọc Nhi đi đến bên Dạ Nhiễm, ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối như đứa bé, “Chỉ là muốn gặp mặt ngươi một lần.”
Dạ Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Linh Ngọc Nhi, không nói gì, nàng biết rõ bây giờ Linh Ngọc Nhi cần một người lắng nghe.
Rất kỳ quái, bây giờ nàng lại ngồi bên cạnh Linh Ngọc Nhi, yên lặnglắng nghe Linh Ngọc Nhi nói…, dường như cái này là chuyện không thể nào.
“Năm tuổi ta không hiểu cái gì lại bị phụ thân lấy roi da đánh vào lưng theo gia pháp. Kế tiếp mười năm này, mỗi một phút mỗi một giây ta đềuvì hắn mà sống, vì hắn tu luyện, vì hắn trở nên mạnh mẽ, ta cảm thấy mỗi một lần ta hô hấp cũng là vì hắn.”
“Phụthân là Đại tướng quân, toàn bộ thiên hạ đều kính nể Đại tướng quân, cho nên ta cũng không hoài nghi ngôi vị vương phi sẽ không của ai khácngoài ta.”
“Lúc biết được gia tộc âm thầmliên lạc với bán thú nhân có ý đồ tạo phản, ta biết ngay không có khảnăng rồi, cái gì cũng khó có khả năng. Dường như trong nháy mắt tấtcả hy vọng thật xa vời không thể chạm tới.”
“Tối hôm qua, ta một mực suy nghĩ, có phải ta không nên ở lại trong nhà chết trên tay hắn cùng bọn họ.”
“Nhưng, ta vẫn trốn tới đây, mang theo mẹ của ta trốn thoát.”
“Sau rời đi, ta không biết nên đến nơi nào, rất buồn cười, thiên hạ tolớn nhưng lại không có chỗ cho ta chỗ dung thân, đúng rồi, quên nói chongươi biết, sư phụ của ta, bình sinh hận nhất bán thú nhân và phản đồ.”
“Dường như 16 năm qua Linh Ngọc Nhi ta không có có một ngày sống vìmình, đến cuối cùng con mẹ nó lại là một tên phản đồ!”
“Buồn cười nhất chính là trước khi chết tà chỉ có ngươi có thể gặpmặt. Ta không muốn mang theo mẫu thân chết không minh bạch, ít nhất, cóngười có một người chứng kiến.”
Linh NgọcNhi nằm trên mặt đất, cuối cùng bắt đầu điên cuồng cười ha ha, nhưngnước mắt lại không theo ý mình, theo khóe mắt, rơi trên mặt đất.
Người sắp chết, có phải tất cả những thứ nhìn thấy là mơ hay không?
Dạ Nhiễm không nói chuyện nhưng này không hiểu vì sao trong lòng khổ sở.
“Ngươi không nói gì đó an ủi ta sao?” Linh Ngọc Nhi nghiêng đầu sangchỗ khác, nước mắt tại lưu, đôi mắt đang khóc, khóe môi cũng tại cười.
Sau nửa ngày, Dạ Nhiễm mới chậm rãi nói ra một câu, “Ta không biết nên nói cái gì.”
Linh Ngọc Nhi giật mình chớp mắt sững sờ, phá lên cười, nhưng khôngbiết từ khi nào tiếng cười to chuyển hóa thành khóc lớn.
Không có lời nào để nói nhưng lại nói trúng tâm nàng.
Nàng là ai? Nàng là Linh Ngọc Nhi, nàng là Linh Ngọc Nhi cao cao tại thượng.
Nàng không cần an ủi, không cần bất kỳ kẻ nào an ủi.
“Vì cái gì, lại là địch nhân…” Linh Ngọc Nhi nỉ non một tiếng, thanh âm rất nhẹ, nhạt nhòa trong gió.
Không biết Dạ Nhiễm có nghe hay không, tóm lại, Dạ Nhiễm không nói gì,chỉ ngồi nguyên tại chỗ cảm nhận được gió bên vách núi.
Bên trong gió lạnh truyền ra thanh âm lần nữa.
“Bạo phá đan là ngươi luyện chế đúng không .”
“Đúng vậy, vốn thật sự không muốn luyện chế nhưng ta muốn sau khi tachết, lưu lại cho ngươi chút ít phiền toái. Dạ Nhiễm, ta… cũng là mộtluyện đan sư thực lực không tệ lắm.”
Trongmơ hồ, dường như còn có thể nghe được trong tiếng nói của Linh Ngọc Nhicó một chút nghịch ngợm, còn có thể nghe được một tiếng thở dài khôngbiết đến từ ai.
Hồi lâu, hồi lâu, hai người đều không còn có nói chuyện.
Cuối cùng, rốt cuộc phía trên vách núi xảy ra chuyện gì, không có ai biết.
Nhưng cuối cùng, bên bờ vực, chỉ còn lại một mình Dạ Nhiễm.
Một bộ áo đỏ, đứng trên đỉnh vách núi, nhìn qua theo gió mà tán thànhkhói xanh, ánh mắt xa xưa, môi của nàng có chút giật giật nhưng lạikhông có ai có thể nghe được nàng đang nói gì.
Nàng nói, Linh Ngọc Nhi, kiếp sau hãy vì mình mà sống
Dạ Nhiễm đứng bên bờ vực, ngây người suốt ba giờ, cái ngày thiếu nữ như hoa kia rời đi, cuối cùng người bên cạnh nàng ấy chỉ có Dạ Nhiễm, người mà nàng ấy một mực coi là kẻ thù.
Nhân sinh, khắp nơi luôn tràn ngập khó hiểu.
Rơi xuống vách núi, Dạ Nhung nhìn chỉ còn một mình Dạ Nhiễm, bờ môigiật giật nhưng cũng không phát ra được một thanh âm nào .
Dạ Nhiễm muốn cười nhẹ một cái trước mặt Dạ Nhung nhưng lại giật giậtkhóe môi, bộ dạng tươi cười lúc này lại trở nên khó khăn như vậy.
Dạ Nhiễm chạy bộ lại bên người phụ nữ nằm hôn mê trên mặt đất, thânmình ngồi xuống, nàng gối đầu người phụ nữ ở trên chân nàng.
Nàng nói, Ngọc nhi đi vô cùng an tường.
Nàng nói, nhất định kiếp sau Ngọc nhi sẽ rất hạnh phúc.
Nàng nói, lúc Ngọc nhi ra đi muốn nhất là gọi ngài một tiếng mẹ.
Nàng nói, a di, ngài đi tốt.
Một cây ngân châm cắm vào huyệt Thái Dương của người phụ nữ.
Ôm vị phu nhân đã mất đi nhịp tim và hô hấp trong ngực, hốc mắt DạNhiễm nóng lên, sau khi nhắm mắt từ biệt vị phu nhân kia, nàng mở mắtngắm nhìn biển cả mênh mông, bên tai phảng phất lời nói sau cùng củaLinh Ngọc Nhi.
“Dạ Nhiễm, giúp ta để mẹ ta được nhẹ nhàng một tí có được hay không. Đời này, nàng quá khổ rồi…”
Mộ phần của phu nhân, là Dạ Nhiễm trên vách núi tự tay đào đấy, tự tay lập đấy.
Dưới mộ bia kí tên: Tình cảm chân thành của con gái, Ngọc Nhi lập.
Dạ Nhiễm nhìn bia mộ thật lâu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vò rượu, đổ lên trên mặt đất.
Quay người, mang theo Dạ Nhung rời đi.
Trên đường đi, Đậu mao mao uốn trong ngực Dạ Nhiễm, Tiểu Khung lẳnglặng ngồi bên cạnh Dạ Nhiễm, Dạ Nhung thì được Tạp Tạp cõng cách mộtkhoảng với Dạ Nhiễm.
Trên đường đến Dạ gia cảm xúc của Dạ Nhiễm đều không thể thu lại cho tốt hơn.
Dạ Huyền Tự và mọi người trong Dạ gia thấy lão gia chủ bình an trở về,trên mặt đều mang theo vui sướng, cho dù chiến hậu Dạ gia sớm đã vếtthương chồng chất.
“Tiểu thúc thúc, Dạgia thương vong như thế nào?” Dạ Nhiễm lắc đầu, lắc hoảng hốt trong đầuđi, đi đến bên người Dạ Huyền Tự hỏi.
DạHuyền Tự lắc đầu, nhắm mắt lại, giọng nói tràn đầy đắng chát, “Mặc dùthương vong có chút nhiều nhưng căn bản lại không có động đến Dạ gia,chỉ là —— những huynh đệ kia…”
Cũng không về được rồi.
Một ngày trước, còn cùng nhau ăn cơm uống rượu, cười lớn nói lúc đạichiến qua đi, muốn cưới vợ cho các huynh đệ, nhưng trong vòng một đêm đã không còn nữa.
Dường như Dạ Huyền Tự lạinhớ đến vị đại nam tử kia ngã vào trong lồng ngực hắn rồi ra đi, thờiđiểm cuối cùng của sinh mệnh hắn còn khóc nói không thể ở nhà để báocông ơn nuôi dưỡng của cha mẹ già.
Còn cóviệc khác nữa, các huyng đệ ở trước mặt hắn dường như bọn họ đang nói,ta dứt khoát chết vì gia tộc, chỉ là, còn có nhiều lo lắng, còn có nhiều thứ không bỏ xuống được.
Chiến tranh tàn khốc vậy đấy.
Tàn khốc đến nỗi, một giây sau bọn họ có thêt cùng nhau sóng vai tử vong.
” Những thứ bọn họ không bỏ xuống được, chúng ta đều đi chiếu cố.” DạNhiễm biết rõ, nàng biết rõ các hán tử này, đều còn có lo lắng “Chữathương đan đủ không?”
“Đã đủ rồi, ngươiđi nghỉ ngơi một chút đi” Dạ Huyền Tự che kín đôi mắt Dạ Nhiễm, mặc dùkhông biết nàng đã gặp phải cái gì, nhưng thần sắc đứa bé này như vậy,không thích hợp với nàng.
Dạ Nhiễm cười khổ lắc đầu, “Ta không sao, ta đi xem người bị trọng thương.”
Sau khi nói xong, cũng không đợi Dạ Huyền Tự nói tiếp, Dạ Nhiễm đã quay người đi đến phía sân rộng an trí những người bị thương.
Trong không khí đập vào mặt mùi máu tươi, Dạ Nhiễm nhìn trong viện đầyngười bị thương, lập tức đi đến người bị thương gần nàng nhất, một người nữa được nàng kéo về từ Qủy Môn quan.
Suốt ba ngày, Dạ Nhiễm không ăn không uống không nghỉ ngơi để cứu giúp những người bị thương.
Tiểu Khung, Tạp Tạp, Đậu mao mao chỉ đứng nhìn, lại không có bất kỳbiện pháp nào đi ngăn cản Dạ Nhiễm, bọn họ biết rõ,biện pháp duy nhất là trực tiếp đánh nàng ngất xỉu, nhưng chuyện như vậy, bọn họ không muốnlàm.
Hơn nữa, lúc này những người bị thương kia không thể rời khỏi Dạ Nhiễm được.
Suốt ba ngày ba đêm, những tướng sĩ bị trọng thương cũng dần ổn địnhtrở lại, Dạ Nhiễm lại tiếp tục trực tiếp chữa thương cho những người bịthương.
“Thiếu chủ, xem như là lão phu cầuvan người, người nghỉ ngơi một chút đi, được không?” Một lão y sư của Dạ gia, nhìn thấy ít khi có vị chủ tử nào được như vậy, dường như nước mắt tuôn đầy mặt xoay người cúi đầu chắn trước mặt Dạ Nhiễm.
Ba ngày qua thiếu chủ không ngủ không nghỉ, đoạt được bao nhiêu huynhđệ từ Qủy Môn quan, bọn họ không đếm hết được nhưng bọn họ biết rõ,những ngày này, bao nhiêu người cho rằng mình đã phải chết, nhưng đếnlúc tỉnh lại nhìn một bóng người áo đỏ kia, ngay tại trong sân rộng, lên tiếng khóc lớn.
Không muốn chết, không có người nào muốn chết.
“Dạ Lão, ngài nhanh đứng lên.” Dạ Nhiễm liền vội vươn tay kéo Tương Dạlão y sư đứng lên, “Ta vẫn còn là một tiểu thanh niên, ta vẫn nên ở đâychịu khổ một chút.”
“Dạ Lão, ta ở chỗ nàylâu một chút, có lẽ có thể cứu thêm nhiều vị huynh đệ. Vết thương củabọn họ không thể kéo dài được nữa.”
Vào lúc này lời nói của Dạ Nhiễm lại để cho tất cả y sư phải đỏ mặt, được gặp gỡ một Thiếu chủ như vậy là phúc khí của Dạ gia bọn họ
Mấy ngày nay Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung cũng bận rộn lấy danh sách nhữngngười tử vong, đền bù tổn thất và chuẩn bị cuộc ngoại chiến tiếp theo,đều giống nhau bận rộn đến nỗi không có thời gian để ăn cơm.
Lại hai ngày hai đêm nữa, Dạ Nhiễm và một đám các y sư, nhìn thấy toànbộ những người bị thương trong mấy sân nhỏ đều chậm rãi khôi phục lại,mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, độtnhiên Dạ Nhiễm thấy trước mặt một hồi biến thành màu đen, dưới chân mềmnhũn, muốn ngã xuống, đúng lúc đó lọt vào một cái ôm ấp.
Mắt Dạ Huyền Tự đã đầy tơ máu, nhưng lại càng thêm lo lắng nhìn Dạ Nhiễm, “Ngươi, nha đầu kia, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, quả thực những ngày này nàng cực kì mệt nhọc,liền bất tỉnh ngủ luôn ngay trong ngực Dạ Huyền Tự.
Tạp Tạp, Tiểu Khung và Đậu mao mao xuất hiện, Tiểu Khung đỡ lấy DạNhiễm từ trên tay Dạ Huyền Tự, trong con mắt yêu dị chỉ có sự đau lòng,không nói một câu, ôm Dạ Nhiễm quay trở về Thương Khung bảo tháp.
Trong nháy mắt Đậu mao mao cũng theo sau Tiểu Khung tiến vào bảo tháp.
Mà Tạp Tạp lại mở to đôi mắt nhìn Dạ Huyền Tự, nói “Nếu cho ta nóithật, ta một chút cũng không hi vọng Nhiễm Nhiễm và Dạ gia có một tí tẹo tiếp xúc nào. Mấy người chưa bao giờ biết rõ mười lăm năm qua, NhiễmNhiễm bị độc tố tra tấn đến —— “
Nói đếnđây, Tạp Tạp ngậm miệng lại, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố kìmnén lại, rồi mở đôi mắt lạnh nhạt như băng ra, “Ta hi vọng Dạ gia là nhà của Nhiễm Nhiễm.”
Sau khi nói xong, Tạp Tạp biến mất ngay tại chỗ.
Không biết tại sao phải nói như vậy, tóm lại, nó nghĩ nó chỉ nói đúng sự thật mà thôi.
Lúc Dạ Huyền Diệp đẩy Dạ Nhung trên xe lăn tới, vừa lúc Tạp Tạp vừa dứt lời, đồng thời thân thể cững ngắc ngay tại chỗ.
Dường như chưa bao giờ bọn họ nghĩ tới, Dạ Nhiễm vừa sinh ra liền trúng man châu cát hoa chi độc, làm thế nào để vượt qua mười lăm năm nay sao?
Dạ Nhiễm ở bên Thương Khung bảo tháp ngủ mê mấy giờ liền, bây giờ mới tỉnh dậy.
“Nhiễm mao mao, tỉnh dậy rồi thì ăn ít đồ được không? Người ta chongươi ăn.” Đậu mao mao nhìn thấy Dạ Nhiễm tỉnh lại, đôi mắt đen bóngnháy nháy, bưng một chén cháo loãng và thìa đến.
Dạ Nhiễm chậm rãi lắc đầu, trong dạ dày rất không thoải mái, “Đậu Đậu, ta không muốn ăn.”
Dạ Nhiễm nhìn Tiểu Khung và Tạp Tạp đang quay lưng lại phía mình, trên môi giương lên có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Dạ Nhiễm vừa muốn nói điều gì đóthì thấy Tạp Tạp và Tiểu Khungnhanh chóng xoay người lại, hung dữ nhìn nàng, “Nhiễm Nhiễm, ngươi không chăm sóc mình cho tốt, ngươi đều không chăm sóc mình…”
Vốn là thanh âm hung dữ, cuối cùng, lại trở thành cảnh Tạp Tạp nhào vào trong ngực Dạ Nhiễm,lau đi nước mắt vừa rơi xuống, “Bổn đại gia đã biết rõ Nhiễm Nhiễm là thứ… Ô… Hỗn đãn…”
DạNhiễm ôm Tạp Tạp vào trong ngực, thoáng một cái lại thoáng một cái lauđi nước mắt của Tạp Tạp, nhìn Tiểu Khung bên cạnh mặt đang đen lại cũngkhông kìm được mà đau lòng, nhìn Đậu mao maobđơn thuần mê mang lại lolắng cho nàng, Dạ Nhiễm cắn cắn môi, vươn tay ôm cả ba tiểu gia hỏa vào trong lòng, “Thực xin lỗi, để cho mấy người lo lắng, về sau, không baogiờ… nữa, nhất định sẽ không bao giờ nữa…”
“Hừ, bổn đại gia nhớ kỹ những lời này của Nhiễm Nhiễm.”
“Nữ nhân, nếu ngươi dám nuốt lời, ta nhất định sẽ đánh ngươi.”
“Người ta nhất định sẽ nhớ kĩ lời hứa này của Nhiễm mao mao.”
Bên tai quanh quẩn thanh âm của những tiểu tử này, trên môi Dạ Nhiễmkhẽ cười dịu dàng vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, Linh Ngọc Nhikiếp sau ngươi nhất định phải tìm được hạnh phúc thuộc về mình
Dưới ánh mắt quan sát của ba gia hỏa Dạ Nhiễm đã uống hết chén cháo,uống xong liền cảm thấy cảm giác khó chịu trong dạ dày liền biến mất,rất ấm áp, rất thoải mái, cũng giống như trong lòng nàng bây giờ.
Dạ Nhiễm lấy máy truyền tin ra, từng lượt xác định bọn Liễu Phi Tiếuthực sự an toàn, mới liên tiếp kết nối một tia nội lực với Mặc Hoàng.
“Nhiễm.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, hốc mắt Dạ Nhiễm lại đọng lại đầy nước mắt, thoáng một cái liền theo khóe mắt rơi xuống.
“Mặc Hoàng, ta nhớ chàng lắm.”
Chỉ có mấy chữ như vậy, cũng không hỏi tình hình của hắn như thế nào,cũng không nói tình hình của mình, bởi vì tín nhiệm lẫn nhau, cho nênbọn họ đều tin tưởng đối phương có thể xử lý tốt việc bên mình, có thểcam đoan mình bình an.
“Nhiễm, nàng khóc.” Giọng nói của Quân Mặc Hoàng mang theo mỏi mệt, nhiều hơn là lo lắng và nhớ nhung vô tận.
“Muốn thứ chàng muốn đấy.” Dạ Nhiễm lau khô nước mắt, đoạt lời Quân Mặc Hoàng, tiếp tục nói “Mặc Hoàng, lúc này đây, ta không muốn ngồi chờchết, chờ bán thú nhân công kích.”
Ở bên kia, bỗng dưng khóe môi Quân Mặc Hoàng cong lên “Ý nghĩ của ta cũng giống như vậy.”
Lúc này đây, bọn họ không thể đợi bọn bán thú nhân đến tiến công, tuytất cả mười ba đại thế lực đều bị thương tổn nhưng dường như cao thủchân chính của thế lực lại cũng không hiện thân, bây giờ, cũng là lúc để cho những bán thú nhân biết, thực lực bọn họ và mười ba đại thế lựcchênh lệch nhau đến dường nào.
Trong máy bộ đàm, hai người đều không có nói nhiều, chỉ im lặng lắng nghe hơi thởcủa nhau, dường như chỉ cần như vậy thôi bọn họ cũng đã thỏa mãn rồi.
Chấm dứt cuộc đối thoại cùng Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm đi đến bên ba ngườiTiểu Khung, ngồi dưới đất, cau mi tâm lại nhìn về phía Tạp Tạp, “TạpTạp, Ngân lão cha bọn họ có thể có tin tức của Ma tộc?”
Lúc này bán thú nhân tiến công, không đơn thuần là chỉ hướng về phía nhân loại, mà là hướng về phía toàn bộ tam tộc.
“Muốn đi vào hắc động, bọn họ còn kém xa lắm, toàn bộ những bán thúnhân ở bên ngoài đều bị giết chết rồi.” Tạp Tạp đắc ý nhướng nhướngmày, muốn tiến công hắc động, quả thực là tự mình muốn chết, “Về phần Ma tộc, bọn họ quỷ quái bị giết chết không ít, ngược lại Địa Ma và ThiênMa không có bao nhiêu tổn thương.”
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, có được tin tức này, cuối cùng cũng hạ được một tảng đá trong lòng xuống.
Chỉ là bên trong tam tộc, vẫn nên sơ tán nhân loại, thương vong nghiêm trọng nhất.
Sắc mặt Dạ Nhiễm ngưng trọng, hít sâu một hơi, chuyển sang trịnh trọngnhìn ba người Tạp Tạp, Tiểu Khung và Đậu mao mao.
“Tạp Tạp, tốc độ của ngươi nhanh, bây giờ ngươi lập tức bay đi Tầm Bảomôn, tìm kiếm bán thú nhân đang mai phục gần cứ điểm chiếm giữ của TầmBảo môn, lập tức cùng Tuyên Nhất Minh lựa chọn ra tất cả cao thủ, mang3000 Tử Kim điêu, tiêu diệt toàn bộ cho ta!”
“Vâng.” mặc dù Tạp Tạp vô cùng không muốn rời khỏi Dạ Nhiễm, nhưng cũng lập tức gật đầu đáp ứng, không có qua loa chút nào.
“Tiểu Khung, thần trí của ngươi đứng đầu, hơn nữa không dễ dàng bị phát hiện, lập tức bắt đầu tìm kiếm bán thú nhân ở trên không trung và cứđiểm phụ cận của mười một thế lực, nhớ rõ từng địa phương nhất có thể, không được đánh rắn động cỏ.”
“Được.” Tiểu Khung im lặng đáp ứng, nó biết rõ điều này, nhất định đã bắt đầu phản kích.
“Đậu Đậu, ngươi đi tìm bán thú nhân chiếm giữ xung quanh Dạ thị gia tộc.”
“Được.” Đậu mao mao lập tức đáp ứng, tiểu thân thể nhoáng một cái sángngời, thật vui vẻ nó có thể giúp Nhiễm mao mao một tay.
“Tốt, đều đi thôi!” Dạ Nhiễm đứng lên, nở nụ cười tươi tuyệt diễm mà xinh đẹp với ba người.
Tiểu Khung, Tạp Tạp và Đậu Đậu lập tức phi thân, hoàn thành nhiệm vụcủa mình, lúc gần đi, mỗi người đều cố ăn một chút đậu hủ.
Dạ Nhiễm đứng bên trong Thương Khung bảo tháp, thần sắc lộ ra vài tia xảo quyệt.
Bán thú nhân, chờ Dạ Nhiễm nàng và Quân Mặc Hoàng phản kích trí mạng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]