Chỉ thấy Ngân Vũ vung tay lên, khắp trời đất liền chấn động, thần sắc Dạ Nhiễm khẽ động, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng
“Lão Cha!” Dạ Nhiễm lập tức hô lớn.
Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp kinh ngạc nhìn Dạ Nhiễm, chấn động trên trời bỗng dưng biến mất.
“Tạm thời đừng đưa lễ vật này ra.” Bờ môi Dạ Nhiễm giật nhẹ, tiếng nói mát lạnh truyền vào tai Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp.
Tuy Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp không hiểu tại sao, nhưng cũng nghe theo lời Dạ Nhiễm, trời đất bình thường trở lại.
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn một màn này, lòng hiếu kỳ giống như bịmột con mèo nhỏ cào cào, nhưng không một ai dám nói gì.
Ngân Vũ cười tủm tỉm nhìn lướt qua mọi người, đôi mắt tím phát ra tia lạnhbuốt vui vẻ: “Đột nhiên bổn tọa cảm thấy món lễ vật này vẫn nên chờ ngày Quân Mặc Hoàng đến cầu thân thì tốt hơn.”
Lời nói của Ngân Vũ – một trong hai thú vương của núi Hắc Chỉ, ai dám dị nghị?
“Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Hoàng đế bệ hạ ngồi trên long ỷ cười dịu dàng, đáymắt thỉnh thoảng sáng bóng: “Ngươi nói xem, hoàng nhi?”
“Vốn ta nên đến cầu thân trước.” Quân Mặc Hoàng áy náy nhìn Dạ Nhiễm, là hắn không chú ý đến điểm này.
“Ha ha, xem ra hôm nay lòng hiếu kỳ của các vị không được thỏa mãn rồi”Hoàng đế bệ hạ vui vẻ nhìn lướt qua mọi người tiếc hận nói, chỉ là vuivẻ không chạm đáy mắt.
Người ở dưới đài ngay ngắnrùng mình một cái, vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-doc-phi/2792851/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.