Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Ngân Vũ vung tay lên, khắp trời đất liền chấn động, thần sắc Dạ Nhiễm khẽ động, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng

“Lão Cha!” Dạ Nhiễm lập tức hô lớn.

Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp kinh ngạc nhìn Dạ Nhiễm, chấn động trên trời bỗng dưng biến mất.

“Tạm thời đừng đưa lễ vật này ra.” Bờ môi Dạ Nhiễm giật nhẹ, tiếng nói mát lạnh truyền vào tai Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp.

Tuy Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp không hiểu tại sao, nhưng cũng nghe theo lời Dạ Nhiễm, trời đất bình thường trở lại.

Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn một màn này, lòng hiếu kỳ giống như bịmột con mèo nhỏ cào cào, nhưng không một ai dám nói gì.

Ngân Vũ cười tủm tỉm nhìn lướt qua mọi người, đôi mắt tím phát ra tia lạnhbuốt vui vẻ: “Đột nhiên bổn tọa cảm thấy món lễ vật này vẫn nên chờ ngày Quân Mặc Hoàng đến cầu thân thì tốt hơn.”

Lời nói của Ngân Vũ – một trong hai thú vương của núi Hắc Chỉ, ai dám dị nghị?

“Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Hoàng đế bệ hạ ngồi trên long ỷ cười dịu dàng, đáymắt thỉnh thoảng sáng bóng: “Ngươi nói xem, hoàng nhi?”

“Vốn ta nên đến cầu thân trước.” Quân Mặc Hoàng áy náy nhìn Dạ Nhiễm, là hắn không chú ý đến điểm này.

“Ha ha, xem ra hôm nay lòng hiếu kỳ của các vị không được thỏa mãn rồi”Hoàng đế bệ hạ vui vẻ nhìn lướt qua mọi người tiếc hận nói, chỉ là vuivẻ không chạm đáy mắt.

Người ở dưới đài ngay ngắnrùng mình một cái, vị hoàng đế Minh Vực quốc này, tạm thời bọn họ trêukhông nổi, huống hồ còn có Ngân Vũ, Dạ Huyền Diệp hai nhân vật có thânphận tuyệt cao đứng ở đó, làm sao bọn họ dám có bất mãn gì?

Sau đó, yến vũ ca múa tiếp tục, cả tiệc tối đều vô cùng náo nhiệt.

Chờ yến hội kết thúc, đã đến rạng sáng, mọi người liên tiếp rời đi, lúc này trên yến hội chỉ còn lại năm người Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng, Dạ HuyềnDiệp, Ngân Vũ và hoàng đế bệ hạ.

“Ngân lão cha, Dạlão cha, lễ vật hôm nay của hai người thật đúng là…” Khóe mắt Dạ Nhiễmrạo rực, nếu hôm nay nàng không ngăn lại, không biết trên đại lục sẽ nổi lên sóng to gió lớn gì nữa.

Quân Mặc Hoàng và hoàngđế bệ hạ đều có chút nghi hoặc, nhưng Quân Mặc Hoàng đã mơ hồ cảm nhậnđược khí thế long trời lở đất kia, là sức mạnh như thế nào.

Ngân Vũ chớp chớp đôi mắt tím hoa đào, khóe môi cong lên một vòng: “Vốn bổn tọa muốn khiến cho đại lục này rung động một chút.”

So với Ngân Vũ, đáy mắt Dạ Huyền Diệp cũng là một mảnh trêu tức vui vẻ,nhưng ổn trọng hơn nhiều: “Lễ vật ngày hôm nay, vốn sẽ góp một phần lựclượng cho tương lai của các con.”

Dạ Nhiễm mãnh liệt gật đầu, lễ vật như vậy nếu vẫn không có tác dụng đối với tương lai bọn họ, thì đúng là kỳ quái.

“Lão hoàng đế, về sau không được khi dễ con gái và con rể của bổn tọa.” Ngân Vũ liếc nhìn hoàng đế bệ hạ, rồi lại đặt ánh mắt trở lại trên ngườiQuân Mặc Hoàng: “Phần lễ vật này, là của hồi môn do núi Hắc Chỉ và Huyền Diệp, Nhược Phiêu chuẩn bị cho Dạ Nhiễm, ngươi nhận cho tốt.”

Ngay sau đó, một khối ngọc bội xuất hiện trong tay Dạ Huyền Diệp, Dạ HuyềnDiệp mỉm cười, trịnh trọng đưa ngọc bội cho Quân Mặc Hoàng.

Hai tay Quân Mặc Hoàng tiếp nhận ngọc bội, dùng tâm cảm nhận, với năng lựcvà sự trấn định của hắn, vậy mà vẫn sừng sờ ngay tại chỗ.

Trách không được lúc nãy lại rung trời lở đất như vậy, trách không được DạNhiễm không cho Ngân Vũ và Dạ Huyền Diệp xuất ra trước mặt mọi ngườiphần lễ vật này.

Phần lễ vật này, đúng là ———–

Kinh người như thế!

Trong lòng lão hoàng đế rất hiếu kỳ, lại bởi vì thân phận hoàng đế nên không hỏi được.

“Cái này ———” Quân Mặc Hoàng nắm chặt ngọc bội trên tay, thật sâu nhìn Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ.

“Là nam nhân sao lại chậm chạp như vậy, ngươi không dám tiếp? Hơn nữa đâylà của hồi môn bọn ta cho Tiểu Nhiễm.” Dạ Huyền Diệp trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, thời gian qua tên tiểu tử thúi này cao ngạo cuồng vọng, saobây giờ lại rụt rè chậm chạp như vậy?

Quân Mặc Hoàng thận trọng gật đầu, khẽ động đưa ngọc bội cho Dạ Nhiễm: “Thu vào trong nhẫn trữ đồ của nàng”

Ách?

Rốt cục hoàng đế bệ hạ còn không biết thứ này là cái gì, lại cứ như vậy bị Quân Mặc Hoàng lấy đi rồi?

Hoàng đế bệ hạ trừng mắt về phía Quân Mặc Hoàng, cái tên tiểu tử thúi này, đồ xú tiểu tử! Một chút cũng không tôn trọng lão cha của mình!

Quân Mặc Hoàng bị phụ hoàng trừng có chút mê mang, hắn trêu chọc phụ hoàng bao giờ?

Dạ Nhiễm ở một bên phốc cười rộ lên một tiếng, nhìn hoàng đế bệ hạ tự mình chuốc lấy cực khổ, Dạ Nhiễm đụng đụng vai Quân Mặc Hoàng: “Chàng nênnói cho phụ hoàng nghe một chút bên trong ngọc bội có vật gì.”

Lúc này Quân Mặc Hoàng mới phản ứng, có chút khôi hài nhìn về phía hoàng đế bệ hạ, muốn biết thì cứ nói thẳng, người không nói thì làm sao ngườikhác biết.

Khóe miệng hoàng đế bệ hạ co rút, lẽ thẳng khí hùng nhìn con trai của mình, con trai chủ động nói với lão cha mớichính là đạo lý!

“Một vạn tiên thiên linh thú, 500mộng cấp linh thú. Cầm ngọc bài, được linh thú.” Quân Mặc Hoàng nhìnngọc bội trong tay Dạ Nhiễm, thanh âm trầm thấp.

DạNhiễm giật mình, nàng biết Ngân lão cha và Dạ lão cha đưa tới một đạiquân linh thú, nhưng thật sự không ngờ là đưa tới một vạn tiên thiênlinh thú và 500 mộng cấp linh thú!

Phải biết rằng, ởnúi Hắc Chỉ linh thú cấp tiên thiên dường như là rất ít, một vạn tiênthiên và 500 mộng cấp, một đại quân linh thú như vậy —————

Dạ Nhiễm nghĩ tới lời nói của Khúc Thừa Trạch hôm đó, nếu trên tay có mộtđội quân, bước đầu tiên của bọn họ, còn phải lo cái gì?

“Trẫm cảm thấy, hôm nay sao thật nhiều, đúng không?” Hoàng đế bệ hạ nhìn lêntrời quan sát, nói ra một câu, lại dịu dàng cười cười: “Ai ôi, người già cả rồi, trí nhớ liền không tốt, vừa rồi mấy người mới nói cái gì?”

Hoàng đế bệ hạ cũng không chờ mấy người Dạ Nhiễm lên tiếng, liền cười tươihớn hở, giơ mắt nhìn về phía hai vị thông gia: “Hai vị thông gia, thừadịp này, theo giúp lão đầu tử cô đơn ta đánh ván cờ được không?”

“Được.” Dạ Huyền Diệp cười cười, vui vẻ đáp ứng.

Tự nhiên Ngân Vũ cũng không có ý kiến gì liền cười híp mắt gật đầu, chỉ có điều một giây sau liền dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Quân MặcHoàng: “Quân Mặc Hoàng, trước đi cùng bổn tọa và Huyền Diệp một chút.”

Quân Mặc Hoàng gật đầu đáp ứng, hoàng đế bệ hạ trở về tẩm cung, Dạ Nhiễm cũng về Cẩn Vương phủ trước.

Ở một vùng núi không biết tên.

Ngân Vũ dừng bước, một quyền đánh vào bụng Quân Mặc Hoàng!

Quân Mặc Hoàng không có trốn tránh, thận trọng nhận một quyền của Ngân Vũ,thân hình không chút nào rung chuyển, chỉ có hắn biết nhất định sẽ nộithương.

Sắc mặt Dạ Huyền Diệp cũng có chút âm trầm, nhìn Ngân Vũ: “Quân Mặc Hoàng, ta không muốn đánh ngươi.”

“Việc đã xảy ra, bổn tọa cũng không nhiều lời, một câu, tiểu tử, nếu ngươidám có lỗi với Tiểu Nhiễm, bổn tọa chắc chắn cho ngươi chết không toànthây, hồn phi phách tán.” Trong đôi mắt màu tím của Ngân Vũ là hàn băng, Quân Mặc Hoàng, mới chỉ hơn nửa năm đã cướp đi con gái của bọn họ.

“Về chuyện này, ta sẽ không xin lỗi.” Đôi con mắt u ám của Quân Mặc Hoàng nhìn chằm chằm vào hai vị nhạc phụ ở trước mặt.

” Ngươi nghĩ bổn tọa cần ngươi xin lỗi” Ngân Vũ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Vẻ mặt lạnh băng vừa rồi của Dạ Huyền Diệp cũng biến mất không thấy đâu,bước lên phía trước, vỗ vai Quân Mặc Hoàng: “Tiểu tử, với tư cách mộtnam nhân ta rất hiểu lòng của ngươi. Nhưng cũng với tư cách một ngườicha, chỉ hi vọng ngươi đừng phụ lòng con gái của ta.”

Con gái của bọn họ đương nhiên bọn họ hiểu rõ, không ai có thể ép buộc được nàng.

Cho nên đối với chuyện này, bọn họ cũng chỉ hơi tức giận, lại càng tôn trọng quyết định của con gái.

Quân Mặc Hoàng nhìn hai người thật lâu, gằn từng chữ: “Ta sẽ không hứa hẹnđiều gì, nhưng tay của Dạ Nhiễm, dù như thế nào ta cũng sẽ không buông.”

“Ngươi về đi, hai ngươi chúng ta đi tìm lão hoàng đế tâm sự.” Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ nhìn Quân Mặc Hoàng hồi lâu, Dạ Huyền Diệp mới mỉm cười khoáttay với Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng nhẹ gật đầu với Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ, phi thân đi.

Một tháng, một tháng sau, hắn có thể chính thức cưới Dạ Nhiễm về làm thê tử rồi.

Cẩn Vương phủ, thư phòng.

Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, trong tay lật xem một quyển sách, khóe môi là nụ cười vui vẻ.

Quân Mặc Hoàng vừa về đến, liền ôm Dạ Nhiễm vào lòng, ném quyển sách trên tay nàng đi, hôn lên môi Dạ Nhiễm.

Quân Mặc Hoàng cũng không muốn nói gì.

Điều duy nhất hắn muốn nói, chính là hôn kỳ có thể sớm một chút được không?

Sau khi hôn, Dạ Nhiễm lấy ra một viên thuốc từ trong nhẫn trữ đồ nhét vào miệng Quân Mặc Hoàng.

Đan dược vừa mới nuốt vào, một dòng nước ấm liền hội tụ ở vị trí bị hắn vừa mới bị Ngân Vũ đả thương.

Quân Mặc Hoàng khiêu mi nhìn Dạ Nhiễm: “Vì sao Nhiễm Nhi không hỏi?”

Mắt Dạ Nhiễm liếc Mặc Hoàng, cách một lớp quần áo nhẹ xoa lên một mảng dathịt màu đen trên người Quân Mặc Hoàng: “Ngươi bị gọi đi, khẳng định sẽbị đánh đi.”

Lần này đến phiên Quân Mặc Hoàng bất ngờ, chỉ có điều không thể hiện ra mà thôi.

“Đúng rồi, Mặc Hoàng, ngọc bội này ngươi giữ lấy.” Dạ Nhiễm lấy ngọc bội ra,đặt trong tay Quân Mặc Hoàng: “Ta và Tạp Tạp tùy lúc đều có thể gọi đếnhai đại bá chủ, có ngọc bội bên người, lúc ta không ở bên cạnh chàng sẽkhông quá mức lo lắng.”

“Được.” Quân Mặc Hoàng mỉm cười, nhẹ gật đầu, trong lòng ấm áp.

“Nhưng mà ———” Dạ Nhiễm chớp mắt, duỗi tay phải, lòng bàn tay hướng lên: “Mặc Hoàng, cho ta mượn 50 con mộng cấp linh thú.”

Quân Mặc Hoàng không nhiều lời cũng không hỏi gì, trực tiếp triệu 50 con ngũ giai mộng cấp linh thú từ trong ngọc bội ra.

Ngũ giai mộng cấp linh thú đã có thể hóa thành hình người, các tuấn nam mỹ nữ muôn hình muôn vẻ liền xuất hiện trong thư phòng.

“Tham kiến hai vị chủ nhân.” 50 người nhìn Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, nhànnhạt nói, giữa hai mày không có quá nhiều tôn kính nhưng bọn họ biết cái mạng nhỏ của mình nằm trong tay hai người này.

“Mọingười đi theo ta.” Dạ Nhiễm mỉm cười, khóe môi kéo lên một đường cong,thu 50 người mộng cấp linh thú vào trong Thương Khung bảo tháp.

“Chàng không hỏi ta?” Dạ Nhiễm cười hỏi nhìn Quân Mặc Hoàng, sao Mặc Hoàng không hỏi xem nàng muốn làm gì?

Quân Mặc Hoàng liếc mắt nhìn Dạ Nhiễm: “Xem như cho nàng một đội ngũ hộ tống đi.”

Dạ Nhiễm sờ sờ mũi, quả nhiên Mặc Hoàng hiểu rõ nàng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng ngày thứ hai.

Năm người Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ, Tư Mạt Tiêu, Tập Diệt Nguyệt tìm Dạ Nhiễm nói lời tạm biệt.

Bây giờ trong nội bộ gia tộc bọn họ bắt đầu loạn cả lên, mâu thuẫn giữatrưởng lão và người trong tộc càng lúc càng lớn, chỉ có điều bây giờ…..

Bọn họ càng ồn ào hỗn loạn, bọn Liễu Phi Tiếu lại càng vui vẻ, lặnxuống nước bắt cá, một mẻ hốt gọn, từ giờ bọn họ sẽ không để xảy ra việc lại có người phản bội đội trưởng!

“Mọi người đi theo ta.” Dạ Nhiễm cười híp mắt nhìn thoáng qua năm người họ, sau đó đưa năm người đi vào trong Thương Khung bảo tháp.

Năm ngườihọ vừa bước vào, liền nhìn thấy Tiểu Khung, Tạp Tạp và mười mấy vị tuấnnam mỹ nữ ngồi một chỗ cười cười nói nói, bọn họ có chút bó tay, lúctrước trong Thương Khung bảo tháp có thể nói là vô cùng yên tĩnh, bâygiờ thoáng cái trở nên náo nhiệt như vậy, bọn họ hơi không quen.

Lúc 50 vị tuấn nam mỹ nữ kia nhìn thấy Dạ Nhiễm đi vào, lập tức đứng lên: “Chủ nhân.”

Tiểu Khung và Tạp Tạp đứng một bên, một người lãnh khốc, một cười thì cười tủm tỉm.

Lúc đám người này vừa bước vào lại dám nói xấu Dạ Nhiễm, một đám 50 conmộng cấp linh thú tâm tính cao ngạo, ở trong Thương Khung bảo tháp bịTiểu Khung và Tạp Tạp hung hăng thu thập một phen, bây giờ nhìn thấy DạNhiễm cũng không dám có coi thường chút nào.

Có thểthu phục được một linh thú cường đại cấp bậc không rõ, lại còn có mộttiểu khốc ca siêu cấp lợi hại nhìn không ra là chủng loại gì, nữ nhânnhư vậy, sao có thể kém cỏi được?

Kỳ thật Dạ Nhiễm có chút nghi hoặc, nàng khẳng định những con linh thú này không phải ởtrong núi Hắc Chỉ, ngược lại không biết lão cha bọn họ đi đâu bắt đượcđây.

“Trong một thời gian dài tiếp theo, ta hi vọngcó thể bảo vệ bằng hữu của ta an toàn.” Dạ Nhiễm nhìn 50 người mộng cấplinh thú, sau đó lại nói: “Ở đây có đúng năm người, mỗi người bảo vệmười người, cho mọi người chọn người thấy thuận mắt .”

50 người linh thú biết rõ bọn họ không thể làm trái lời Dạ Nhiễm, hơn nữangữ khí của Dạ Nhiễm vừa giống lại vừa không giống mệnh lệnh, khôngkhiến cho bọn họ cảm thấy không thoải mái, cho nên 50 vị linh thú bắtđầu không kiêng nể gì đánh giá năm người Liễu Phi Tiếu.

Bây giờ năm người Liễu Phi Tiếu mới kịp phản ứng, 50 người ở trước mặt cảmàu tóc và đôi mắt đều là dị sắc, không phải con người! Mà là ——– linhthú!

Hơn nữa, còn là linh thú bọn hắn không nhìn thấu cấp bậc!

Mộng cấp linh thú.

Gần như chỉ có trong truyền thuyết.

Năm người Liễu Phi Tiếu thậm chí không quan tâm đến sự dò xét không kiêngnể gì của những người này, ánh mắt đặt trên người Dạ Nhiễm, năm ngườibọn họ đều cắn răng, lúc này bọn họ trở về dù trên tay đều có chút thếlực, nhưng đối với sức mạnh trong tay mấy vị trưởng lão không biết sốngmấy trăm năm kia cũng có chút kiêng kị.

Nhưng nếu như có sự bảo vệ của những vị mộng cấp linh thú này, bọn họ gần như có thểkhông kiêng nể gì cả mà làm những gì bản thân muốn làm.

Chỉ cần không phải lo lắng việc tính mạng lúc nào cũng có thể bị uy hiếp,vậy thì bọn họ liền không cần e ngại bất kỳ thế lực, bất cứ chuyện nào.

Nhân lúc bọn họ dùng ánh mắt bày tỏ sự cảm kích về phía Dạ Nhiễm, đội ngũ 50 mộng cấp linh thú đã đứng ngay ngắn, sau mỗi người Liễu Phi Tiếu đứng10 mộng cấp linh thú.

“Thực lực của bọn họ là ngũgiai mộng cấp linh thú, Phi Tiếu, Thừa Trạch, Diệt Nguyệt, La Lỵ, MạtTiêu, một tháng sau, ta không mong sẽ nhìn thấy ai bị bất kỳ thương tổnnào, hiểu rõ?” Việc Dạ Nhiễm không an tâm nhất, đơn giản chỉ là sự antoàn của bọn Phi Tiếu.

Bây giờ Ngân lão cha và Dạ lão cha có thể ví như đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi, đã có sự bảo vệcủa mộng cấp linh thú, cho dù là cửu giai mộng cấp võ giả muốn ra tayvới bọn họ cũng sẽ bị quần công dọa chạy.

Năm người Liễu Phi Tiếu nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, không nói gì, cũng không cần bất cứ lời cảm tạ nào.

Tóm lại, nếu trong tương lai đội trưởng có bất kỳ chuyện gì, xông pha khóilửa, bọn hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày, một chữ cũng không cầnnói.

“Được rồi được rồi, sắp đến lúc đi rồi, đại hônmột tháng sau của ta và Mặc Hoàng, ai dám vắng mặt thì chờ xem bổn cônương xử lý thế nào.” Dạ Nhiễm không chịu được nhất chính là loại ánhmắt này, lập tức ở trên không đạp cho bọn họ mấy cái.

“Vâng, đội trưởng! Cam đoan một tháng sau trở về không thiếu một thứ gì!”Trong nháy mắt năm người nghiêm túc đứng thẳng, thanh âm vang vọng trong Thương Khung bảo tháp.

Đôi mắt Dạ Nhiễm, Tiểu Khung và Tạp Tạp đồng thời giãn ra, cảm giác làm sao có thể rời xa năm tên gia hỏa này đây?

Thời điểm ly biệt gần ngay trước mắt, sự an nhàn và không nỡ lại bị tiếng cười của 50 tên linh thú hòa tan mất.

Đến khi sắp rời đi, ánh mắt Liễu Phi Tiếu lại quét đến sau lưng Tập DiệtNguyệt, khóe môi đang cười yếu ớt giương cao hơn, sáo ngọc trong taydường như bị siết đến biến dạng, vị chua trên người xuất hiện vì từngngười một

Bọn Dạ Nhiễm, Khúc Thừa Trạch chú ý thấyLiễu Phi Tiếu cười ngày càng nguy hiểm, nhìn theo ánh mắt hắn, liền đặtánh mắt đồng tình trên người Liễu Phi Tiếu.

Sau lưng Tập Diệt Nguyệt là mười mỹ nam tử dáng vẻ khác nhau, dung mạo người này so với người kia càng yêu nghiệt, bộ dáng tươi cười lại càng câu dẫnngười khác, tóm lại ———

Xem ra đối với Liễu Phi Tiếu trong lòng mười nam nhân kia đều muốn làm loạn!

Tập Diệt Nguyệt giống như không cảm thấy gì, chỉ hơi nghiêng đầu, không nỡ nhìn Dạ Nhiễm.

Hơn nửa năm, lần bọn họ và đội trưởng tách biệt dài nhất cũng chỉ có chín ngày trước đó đội trưởng tới Minh Vực quốc

Bây giờ bọn họ đã quen có đồng đội bầu bạn, sắp xa cách, nói cam lòng, chính là gạt người.

“Đều đi thôi.” Dạ Nhiễm cười với bọn họ, sau khi đặc biệt có chút hả hê liếc nhìn Liễu Phi Tiếu, phất tay khiến cho bọn Liễu Phi Tiếu quay về thếgiới bên ngoài.

Vừa đi ra ngoài, mấy người Liễu Phi Tiếu đã thấy năm con Phi Thiên Bằng khổng lồ ở trên trời kêu to hai tiếng với bọn hắn.

Mà mười người mộng cấp linh thú ở bên người bọn họ trong một khắc liền ẩnnấp bốn phía xung quanh, dù có là cửu giai mộng cấp võ giả, cũng khó cóthể phát hiện ra.

Từng người nhìn nhau thật sâu, nắmchặt quyền về phía Như Lệ Nhi , sau đó thi lễ về phía Quân Mặc Hoàngđang ở trong thư phòng, chia nhau nhảy lên một con Phi Thiên Bằng, bayvề năm hướng khác nhau.

Sau khi bọn họ rời đi, bóng người Dạ Nhiễm mới xuất hiện, nhìn năm cái chấm đen ở xa xa, nói hai chữ: “Bảo trọng.”

Ngay sau khi bọn Liễu Phi Tiếu rời khỏi, Nhi Lệ Nhi, Như Mộng Nhi, ThanhHuyền, Thanh Nhiên và Mị Vũ cũng cáo biệt Dạ Nhiễm , nhiệm vụ của bọn họ vẫn còn phải tiếp tục, mục đích quan trọng nhất khi đến đây là để nhìnxem rốt cuộc Quân Mặc Hoàng có xứng với tiểu công chúa của Bá Quyền ChiĐịa bọn họ hay không.

Bây giờ người đã thấy, phẩm hạnh cũng đã xác nhận, tự nhiên cũng yên lòng.

Giao hẹn một tháng sau gặp lại trong hôn lễ, năm người Như Lệ Nhi cũng ra khỏi Cẩn Vương phủ, rời khỏi Minh Vực quốc.

Chẳng biết từ lúc nào Quân Mặc Hoàng xuất hiện bên cạnh Dạ Nhiễm đưa tay ôm lấy eo Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm có chút vô lực tựa vào lòng Mặc Hoàng, trong một đêm, gần như chỉ còn lại một mình nàng, có chút khổ tâm lắc đầu: “Ngân lão cha và Dạ lão cha lại không từ biệt mà đi…”

Sau khi Ngân Vũ và DạHuyền Diệp thắp đèn nói chuyện cùng lão hoàng đế một phen, không trở về Cẩn Vương phủ, mà trực tiếp quay về núi Hắc Chỉ, ly biệt, so với DạNhiễm bọn họ còn chán ghét hơn.

“Còn có ta ở đây.” Quân Mặc Hoàng hôn lên má Dạ Nhiễm, trong đôi mắt tối tăm hiện ra tia nhu tình.

“Mặc Hoàng, nhiệm vụ của Thánh Huy thần đội cũng tới rồi.” Dạ Nhiễm ngẩngđầu nhìn Mặc Hoàng, khẽ thở dài, mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Quân Mặc Hoàng có chút bất mãn nhìn lướt qua phương xa, chính là hướng HọcViện Quân Sự: “Hai lão gia hỏa kia chắc là khó chịu chuyện một tháng sau nàng gả cho ta rồi.”

Dạ Nhiễm liền cười ra tiếng, việc này đúng là tác phong của Lưu Dược viện trưởng và Thiên Tứ bà bà.

Suy nghĩ của hai người cũng không sai một chút nào, Lưu Dược viện trưởng và Thiên Tứ bà bà bởi vì việc nội viện bận rộn, nên yến hội sinh thần củaQuân Mặc Hoàng bọn họ không đến dự nhưng đều đã sai người mang lễ vậttới.

Hai lão gia hỏa này cùng một chỗ biết một thángsau là đại hôn của Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, hai người vốn kinh ngạc,nhưng lại kinh hỉ, cuối cùng con mắt đảo một vòng, hạ lệnh cho Thánh Huy thần đội lập tức bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo!

Hai người bọn họ chính là rãnh rỗi không có việc gì làm nên muốn trêu chọc Quân Mặc Hoàng đấy, ai dám làm gì bọn họ?

“Nhiễm, nàng muốn đi đâu?” làm sao Quân Mặc Hoàng lại không hiểu Dạ Nhiễm,đương nhiên trong lòng biết lúc này sợ là Dạ Nhiễm muốn ra ngoài dạo vài vòng một mình.

Dạ Nhiễm mỉm cười, đưa tay chỉ về một hướng, nhớ tới nữ tử thanh lệ kia, thần sắc mang theo vài phần chờ mong cùng mừng rỡ: “Ta đi tìm bọn Lâm Hân Nhi.”

Từ saulần từ biệt Dạ thị gia tộc trước, thỉnh thoảng Dạ Nhiễm và Lâm Hân Nhilại liên lạc qua máy truyền tin, Dạ Nhiễm ưa thích Lâm Hân Nhi đã lâu,đương nhiên lúc này có cơ hội nàng không muốn bỏ qua.

“Chú ý an toàn.” Quân Mặc Hoàng hôn lên trán Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng biếttứ đại gia tộc, nhưng không phải biết quá rõ, nhưng có thể được NhiễmNhi nhận thức, có lẽ phẩm tính vị Lâm Hân Nhi này cũng không tệ.

Dạ Nhiễm hôn lên khóe môi Mặc Hoàng, đôi mắt cười giống như hình trăng lưỡi liềm.

Buổi chiều, Thánh Huy thần đội đến Cẩn Vương phủ, sau một phen thân mật bắt chuyện với Dạ Nhiễm một phen, Quân Mặc Hoàng hôn Dạ Nhiễm một cái thậtsâu: “Mười lăm ngày.”

Mười lăm ngày, đương nhiên là thời gian Quân Mặc Hoàng hoàn thành nhiệm vụ, cũng là thời gian cho Dạ Nhiễm ra ngoài du ngoạn.

Lưu lại một câu, Thánh Huy thần đội liền vội vã rời đi, nhiệm vụ lần này,chẳng những gian nan, lại còn vạn phần cấp bách. Nghĩ cũng đúng, LưuDược viện trưởng và Thiên Tứ bà bà muốn ấm ức Quân Mặc Hoàng một phenthì sao có thể chọn nhiệm vụ đơn giản được?

Sau khi Dạ Nhiễm nhìn Quân Mặc Hoàng rời đi, im lặng đứng trong sân một hồi lâu,từ đầu đến cuối Hắc Ưng vẫn đứng phía sau nàng.

Ngay khi Dạ Nhiễm đứng lên, thời điểm sắp cáo biệt Hắc Ưng và mọi người,bóng người Hắc Hổ có chút lo lắng xuất hiện bên người Dạ Nhiễm: “VươngPhi, Vương Phi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Nhiễm cau mày, Hắc Hổ từ trước đến nay ổn trọng lại lo lắng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Trong đôi mắt ưng của Hắc Hổ tràn đầy lo lắng và đau khổ, nhanh chóng nói:“Đột nhiên Huyền Ly té xỉu! Miệng phun máu tươi, tính mạng đang dần trôi đi! Vương Phi, nhanh cứu Huyền Ly!”

Vẻ mặt Dạ Nhiễmlập tức ngưng trọng, trong nháy mắt Hắc Ưng túm lấy tay Hắc Hổ: “Sángnay còn rất tốt, như thế nào bỗng nhiên lại ———–”

“Vị trí!” Dạ Nhiễm lạnh lùng cắt ngang câu hỏi của Hắc Ưng, nhìn Hắc Hổ hỏi.

“Phủ Thừa Tướng!” Ba chữ của Hắc Hổ vừa dứt, bóng người Dạ Nhiễm cũng biến mất.

Hắc Ưng cùng Hắc Hổ liền vận khinh công, nhanh chóng bay về phía phủ Thừa Tướng.

Phủ Thừa Tướng.

Bởi vì Huyền Ly đột nhiên ngã xuống, trong lòng mọi người của phủ đệ là một mảnh bàng hoàng, Thừa Tướng chủ tử của bọn hắn thiện lương, ngàn vạnlần đừng xảy ra chuyện gì ah!

Ở bên trong một cănphòng, Tiểu Phượng Hoàng ngậm khăn lụa ở trong miệng không ngừng lausạch máu tươi trên miệng Huyền Ly, nhìn Huyền Ly tuấn mỹ tiêu sái lúctrước bây giờ yếu ớt giống như một con búp bê gốm sứ nằm trên giường,giống như chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ nát, nước mắt của Tiểu Phượng Hoàngbảy màu không ngừng rơi xuống.

Dạ Nhiễm một cước đávăng cửa phòng Huyền Ly, Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy Dạ Nhiễm phá cửa đi vào, lập tức bay tới bên người Dạ Nhiễm: “Tiểu công chúa, mau cứu Huyền Ly, mau cứu Huyền Ly!”

“Có ta ở đây, sợ cái gì?” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói ra mấy chữ, bước chân không dừng lại chút nào đi đến bên giường Huyền Ly.

Lúc Hắc Ưng và Hắc Hổ đuổi tới, vừa vặn nghe thấy câu nói của Dạ Nhiễm,thân hình dừng lại, không biết cảm giác xuất hiện trong tim là gì.

Chỉ là, lúc này, bọn họ giống như thấy được hình ảnh của Vương Gia trên người Dạ Nhiễm.

Chỉ cần có Vương Gia và Vương Phi ở đây, bọn họ không cần phải lo lắng sợ hãi chuyện gì nữa.

Nước mắt của Tiểu Phượng Hoàng rơi xuống từng giọt, nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm, ở đáy mắt Tiểu Phượng Hoàng lưu chuyển gì đó, rồi lại hiện lên một cáigì đó.

Dạ Nhiễm đi tới bên cạnh Huyền Ly, trước tiênđưa tay điểm nhẹ lên mấy cái huyệt đạo trên người Huyền Ly, lúc này máuchảy ra không ngớt từ trong miệng Huyền Ly mới thoáng ngừng lại.

Ngón tay Dạ Nhiễm đặt trên mạch của Huyền Ly, sau khi truyền một tia nội lực dò xét một phen vào trong cơ thể Huyền Ly, vẻ mặt Dạ Nhiễm vô cùngngưng trọng.

Trúng độc.

Đầu tiênDạ Nhiễm nhìn Huyền Ly một thân trúng kịch độc, sau một phen dò xét,phát hiện trong người Huyền Ly dĩ nhiên lại là loại độc dịu dàng nhất —- Huyết Bất Chỉ.

Người trúng độc này, sẽ trúng độc hôn mê, hơn nữa trong lúc trúng độc hôn mê sẽ xuất hiện thế giới, bầu trờimà họ mong ước, khiến cho đầu óc và tâm hồn của họ đều ở trong trạngthái dịu dàng tốt đẹp.

Nhưng mà, thân thể của họ sẽthổ huyết không ngừng, cho đến khi cạn máu mới thôi, khi đó ở trongmộng, có lẽ họ cũng chết già rồi.

Tiểu Phượng Hoàng,Hắc Ưng, Hắc Hổ đứng ở một bên, nhìn thần sắc ngưng trọng của Dạ Nhiễm,đều ngừng hô hấp, bọn họ không muốn cũng không nguyện ý nghe bất kỳ câunói không tốt nào về Huyền Ly, nhưng lại vô cùng muốn biết rốt cục Huyền Ly làm sao.

Dạ Nhiễm dò xét nhẫn trử đồ của mình một phen, lại phát hiện không có viên đan dược nào có tác dụng với loại độc Huyết Bất Chỉ này.

Nhìn Huyền Ly vẫn như cũ thổhuyết không ngừng, Dạ Nhiễm không hề do dự, một đạo nội lực cắt mộtđường trên cổ tay, máu tươi liền tuôn ra.

“Vương Phi!”

“Vương Phi!”

“Tiểu công chúa!”

Hắc Ưng, Hắc Hổ, Tiểu Phượng Hoàng dường như đồng thời hô to!

“Câm miệng!” Giọng Dạ Nhiễm có chút khàn khàn, trực tiếp đặt cổ tay trênmôi Huyền Ly, âm thầm dùng nội lực chuyển máu tươi không ngừng chảy ratrên cổ tay vào trong miệng Huyền Ly.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Hắc Ưng, Hắc Hổ và Tiểu Phượng Hoàng gấp đến độ vây quanh, rồi lại khôngdám vào lúc này lên tiếng quấy rầy Dạ Nhiễm đang nhắm chặt mắt, thếnhưng mà trơ mắt nhìn màu da của Dạ Nhiễm ngày càng tái nhợt, dường nhưbọn họ muốn đi lên kéo Dạ Nhiễm ra!

Không đợi bọn họ bước một bước về phía Dạ Nhiễm, liền bị một cổ lực lượng vô hình bắn trở về, chỉ có thể gấp đến đỏ mắt.

Hai mươi phút trôi qua, Dạ Nhiễm mở to mắt, nhìn Huyết Ly đã ngừng thổhuyết, liền thở dài một hơi, cổ tay rời khỏi môi Huyền Ly, tay trái chứa nội lực đặt lên cổ tay, miệng vết thương lập tức liền lại.

Dạ Nhiễm mỉm cười, thu hồi kết giới, đứng lên muốn báo tin cho bọn Hắc Ưng, lại đột nhiên một trận choáng váng.

Hắc Ưng, Hắc Hổ và Tiểu Phượng Hoàng đồng thời tiến lên, ba người giúp Dạ Nhiễm ổn định thân thể, để Dạ Nhiễm dựa vào giường.

Dạ Nhiễm nhắm mắt một hồi lâu, mới mở mắt, vô lực cười cười nhìn ba ngườiđang lo lắng: “Ta trước chỉ có thể ổn định độc tố trong người Huyền Ly,nhưng chỉ duy trì được ba ngày.”

Ba ngày sau nếu Dạ Nhiễm vẫn không tìm ra giải dược Huyết Bất Chỉ, Huyền Ly sẽ tiếp tục thổ huyết không ngừng cho đến chết.

“Ngươi là đồ ngốc sao! Ngươi cho rằng thân thể của mình rất tốt sao?! Ngươicho rằng máu của ngươi bệnh gì cũng có thể trị sao?!” Tiểu Phượng Hoànggần như không suy nghĩ hét rống lên với Dạ Nhiễm, trời biết nàng lo lắng cho Huyền Ly, nhưng lại quyết không nguyện nhìn Dạ Nhiễm dùng phươngthức có hại tới thân thể mình để cứu Huyền Ly, không phải y thuật của Dạ Nhiễm rất tốt sao?

“Trước mắt ta không tìm thấy vật có thể ức chế độc tố của Huyết Bất Chỉ.” Thanh âm của Dạ Nhiễm có chútsuy yếu, đôi mắt cũng không muốn mở ra, nàng cho rằng thân thể này củamình đã rèn luyện rất tốt, lại không nghĩ rằng vẫn yếu như vậy.

Lúc này, may mắn không có ai biết được suy nghĩ của Dạ Nhiễm, bằng khôngthì không biết có bao nhiêu người muốn cầm cục gạch ném nàng!

Liên tục chảy máu trong hai mươi phút, cho dù là cơ thể của người khoẻ mạnh đi chăng nữa, có mấy ai chịu được?

Huyết Bất Chỉ.

Tiểu Phượng Hoàng chưa từng nghe nói qua, nhưng Hắc Ưng và Hắc Hổ lại biết,ánh mắt hai người nhìn về phía Huyền Ly, là ai, đến rốt cuộc là ai hạđộc dược ác độc như vậy với huynh đệ bọn họ.

Hắc Ưng, Hắc Hổ quỳ một gối về phía Dạ Nhiễm: “Vương Phi, đa tạ.”

Hắc Ưng, Hắc Hổ là đại tướng dưới tay Quân Mặc Hoàng, tâm tính một người so với một người càng cao ngạo, có thể khiến cho bọn họ quỳ, không ai khác ngoài Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm là người thứ hai bọn họ cam tâm tìnhnguyện.

“Hai người nghĩ bây giờ bổn cô nương suy yếuđến đạp không nổi hai người sao?” Dạ Nhiễm nhìn hai tên này, mệt mỏixoa mi tâm, bây giờ nếu nàng còn khí lực, nhất định sẽ trực tiếp đạp bay hai tên tiểu tử quỳ trước mặt này.

Hắc Ưng, Hắc Hổ liếc nhau, đứng lên.

“Nếu quả thật muốn cảm tạ ta…” Dạ Nhiễm nhìn hai người cắn môi thần sắc kiên định, ánh mắt trở nên lãnh liệt: “Ba ngày, toàn lực tra rõ chuyện Huyền Ly bị trúng độc, ta hi vọng sau ba ngày, có thể nhìn thấy kết quả.”

“Ngươi muốn đi đâu?!” Tiểu Phượng Hoàng ở cùng Dạ Nhiễm ít nhất cũng được hơnmười năm, đối với suy nghĩ của Dạ Nhiễm gần như liền hiểu rõ, nghe thấyDạ Nhiễm nói như vậy, Tiểu Phượng Hoàng liền sốt ruột!

“Vương Phi, cần tìm giải dược gì, chúng ta đi tìm!” Hắc Ưng, Hắc Hổ vừa nghĩliền biết Dạ Nhiễm muốn làm gì, giống như ngày đó Dạ Nhiễm ở núi Hắc Chỉ vì Quân Mặc Hoàng tìm thuốc dẫn ở khắp nơi.

“Núi Hắc Chỉ có thể tìm thấy giải dược, mọi người không cần lo lắng.” Dạ Nhiễm lắc đầu, xoa mi tâm, nhẹ nhàng nói.

Ở bên trong Thương Khung bảo tháp Tạp Tạp và Tiểu Khung nhìn một màn này, ngoại trừ đau lòng cũng vẫn là đau lòng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.