Chương trước
Chương sau
Nghe được Ngân Vũ nói vậy,Dạ Nhiễm nhướng đuôi mày, chạy đến dưới đại thụ,khoanh chân ngồi, vận khởi nội lực mở ra thần thức, thử cùng mảnh đấtNgân Vũ chỉ câu thông.

Bởi vì kiếp trước tu luyện thành sát thủ, Dạ Nhiễm có năng lực câu thôngvới không khí, cho nên lần này câu thông với đại địa cũng không quá khókhăn.

Chỉ là thử một phen đơn giản câu thông, mặc dù không thể nghe đại địa mởmiệng nhưng thông qua tin tức đại địa truyền cho nàng, Dạ Nhiễm cảm giác được rõ ràng đại địa đang cầu cứu.

Ngân Vũ cùng Tử Liên đứng một bên, mặt mày đều có chút ngưng trọng, haingười bọn họ lúc đi ngang qua nơi này, liền phát hiện phiến đại địa nàykhông bình thường, thử câu thông nhưng bị một đạo lực lượng ngăn cách.

Hai người đều nghĩ đến Dạ Dạ Nhiễm, từ nhỏ nàng cùng thiên nhiên có lựctương tác rất mạnh, bất luận động thực vật, hay là không khí, đại địa.

Cho nên ba người Tử Liên, Ngân Vũ cùng Tiểu Khung lưu tại chỗ, để Tạp Tạp về tìm Dạ Nhiễm.

Bây giờ xem ra lực tương tác của Dạ Nhiễm với thiên nhiên, so với tưởng tượng của bọn hắn còn cao hơn.

Bốn người Ngân Vũ ngưng mắt nhìn chăm chú tình hình bên trong, Dạ Nhiễm rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen nhìn ba người nhẹ nhàng nhíumày: “Nó hướng chúng ta cầu cứu.”

Cái gì?

Ngân Vũ cùng Tử Liên hơi kinh ngạc nhìn Dạ Nhiễm, phiên đại địa này vậy mà hướng Dạ Nhiễm cầu cứu?

Tiểu Khung cùng Tạp Tạp đứng một bên, trên trời dưới đất, không có gì trọng yếu hơn Dạ Nhiễm của bọn hắn.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, trực tiếp đứng lên, đi đến bên cạnh cây đại thụ kia, duỗi tay phải chạm lên thân đại thụ, hai mắt nhăm lại cùng thử đại thụcâu thông

Lại không nghĩ —–

Ngay lúc nội lực của Dạ Nhiễm vừa đi vào thân đại thụ, bỗng nhiên toàn thânđại thụ xuất hiện một cỗ năng lượng màu xanh lá, mấy người Ngân Vũ cònchưa kịp phản ứng, bóng người Dạ Nhiễm đã biến mất trước mặt bọn họ.

Bóng người Dạ Nhiễm hoàn toàn biến mất, lục sắc quang lập tức bị đại thụ thu hồi, phảng phất cái gì cũng không xảy ra.

“Đáng chết! Đây là xảy ra chuyện gì?” Quân Mặc Hoàng vừa mới chạy đến liềnchứng kiến một màn Dạ Nhiễm biến mất, một kích mạng mẽ lập tức hướng đại thụ đánh tới.

Ngân Vũ thoáng một cái ngăn trước Quân Mặc Hoàng, khuôn mặt tà mị tuấn túlúc này không có chút thoải mái, âm u nắm cổ áo Quân Mặc Hoàng: “Ngươiphát điên cái gì!”

Cho dù thân sắc Ngân Vũ lạnh như băng nhưng trong mắt lo lắng cùng sốt ruột thế nào cũng không che dấu không hết.

Tiểu Khung cùng Tạp Tạp trong mắt cũng điên loạn, hai mắt đỏ au hung hăngcông kích đại thụ, ý đồ làm Dạ Nhiễm xuất hiện, hoặc làm đại thụ xuấthiện lục quang.

Tử Liên lấy lại tinh thần nhanh chóng một tay bắt lấy một người, trênkhuôn mặt tuấn mỹ cũng lãnh băng: “Hai người điên sao? Nếu cây to này là lực lượng làm Dạ Nhiễm biến mất, bị đánh chết Dạ Nhiễm làm sao trởvề?!”

Nghe được lời Tử Liên, Quân Mặc Hoàng, Tạp Tạp cùng Tiểu Khung mới lấy lại tỉnh táo.

“Tạp Tạp, Tiểu Khung hai người có khế ước, còn không mau liên thông thử!”Ngân Vũ hít sâu một hơi, bắt buộc lấy lại để cho mình tỉnh táo.

Tạp Tạp cùng Tiểu Khung nghe vậy, ngẩn cả người, lập tức gật đầu liên tục,trực tiếp thông qua khế ước bắt đầu liên thông với Dạ Nhiễm.

“TMD! Đau chết!” Tiểu Khung cùng Tạp Tạp vừa mở khế ước, trong đầu hai người đồng thời vang lên tiếng phàn nàn của Dạ Nhiễm.

Nghe được Dạ Nhiễm nói chuyện, Tiểu Khung cùng Tạp Tạp mới thả lỏng lòng.

“Nhiễm Nhiễm, người ở đâu, đây là chuyện gì xảy ra?” Tạp Tạp lo lắng trực tiếp hô lên.

Ngân Vũ, Tử Liên cùng Quân Mặc Hoàng lập tức nhìn về phía Tạp Tạp cùng TiểuKhung, Tạp Tạp đã hô lên, có phải đã liên thông được với Dạ Nhiễm không?

“Không biết, đây là nơi quỷ quái gì, không cần lo lắng, ta không sao” Dạ Nhiễm trong giọng nói không suy yếu, không bị thương, lúc này Tạp Tạp cùngTiểu Khung hoàn toàn yên tâm.

“Thông qua khế ước không thể truyền tống, đây là quy tắc quỷ gì vậy! Dạ Nhiễm, người thử xem có thể đem ta cùng Tạp Tạp theo khế ước đến bên ngườikhông.” Tiểu Khung thử đem mình truyền tống đến vị trí Dạ Nhiễm nhưng mà không thể truyền tống được, thật đáng chết!

“Thử rồi, không được. Tiểu Khung, Tạp Tạp nói cho Ngân Vũ lão cha bọn hắn ta không sao, ta trước nhìn bốn phía xem nơi quỷ quái này.” Sau khi âmthanh cuối cùng của Dạ Nhiễm truyền vào bên tai Tạp Tạp và Tiểu Khung,đã không còn âm thanh nào nữa.

Tiểu Khung cùng Tạp Tạp dặn dò Dạ Nhiễm cẩn thận một chút sau đó chắt đứt khế ước.

“Dạ Nhiễm không có việc gì, ta cùng Tạp Tạp cũng không có biện pháp đi cùng nàng. Nàng hẳn là bị năng lượng này kéo đến một không gian khác.” TiểuKhung một phen suy tư, nếu là khế ước của bọn hắn cũng không thể thànhlập, như vậy giải thích duy nhất là Dạ Nhiễm đi đến một không gian khác.

Quân Mặc Hoàng nhếch môi mỏng, biết Dạ Nhiễm vô sự, lại không gặp nàng cũngkhông liên lạc không được nàng, một lòng bất ổn, quanh thân hơi lạnhcũng ngày càng nhiều.

“Tạp Tạp, ngươi về trước nói cho Dạ Huyền Diệp, nói chi tiết, đừng khiến cho bọn hắn lo lắng” Ngân Vũ nhìn về phía Tạp Tạp mở miệng nói, loại tìnhcảnh bây giờ, mấy người bọn hắn cũng không muốn rời khỏi đây, duy nhấtcó thể làm chỉ là canh giữ bên cạnh cây to cùng đợi Dạ Nhiễm trở về.

Về phần bọn người Dạ Huyền Diệp, Ngân Vũ cũng không cho rằng giấu diếm bọn hắn là chuyện tốt.

Tạp Tạp gật đầu, mới rồi Dạ Nhiễm là hắn bỗng nhiên mang đi, chưa kịp giảithích cho mấy người bọn họ, liền phi thân hướng Dạ thị bổn gia phi thânđi.

“Chúng ta thủ hộ chỗ này” Ngân Vũ sau khi nói xong liền khoanh chân ngồi dưới đại thụ.

Tử Liên cùng Tiểu Khung cũng đồng thời ngồi xuống, Quân Mặc Hoàng dựa vàolưng đại thụ, mắt den trầm xuống, trên thân đại thụ nhàn nhạt phát hàoquang màu tím.

Giờ khắc này, ở nơi thần bí nào đó.

Dạ Nhiễm ngồi trên mảnh đất trơ trụi, mặt đầy sầu khổ.

“Cuối cùng là nơi nào đây!” Dạ Nhiễm ngửa mặt thở dài, trực tiếp nằm lăn trên đất.

Ánh mặt trời chói mắt khiến cho Dạ Nhiễm không thể không đưa tay che mắt.

Dạ Nhiễm đưa mắt nhìn bốn phía, không có gì, mênh mông trụi lủi, không cóchút màu xanh thực vật, không phát hiện một chút nguồn nước hay sinh vật nào.

Dạ Nhiễm phiền não ngồi dậy, nhìn bốn phía mênh mông đất vàng đại địa,không biết sao nhớ kiếp trước bởi vì truy giết một người mà băng qua đại sa mạc.

Suy nghĩ quay lại, Dạ Nhiễm trước khi chạm vào đại thụ, cảm giác được mộtcỗ cường đại hữu lực trong nháy mắt liền đem nàng hút vào, sau đó nànghoàn hồn thì cả người đã bị ngã ở vùng đất cứng ngắc này rồi.

Về sau đã nghe được Tạp Tạp cùng Tiểu Khung triệu hoán, một phen câuthông, Dạ Nhiễm không thể không bắt đầu tìm kiếm nơi đặc biệt này.

Thế nhưng nàng đã bay qua bay lại nửa canh giờ, trong mắt chỉ là đại địa mênh mông cằn cỏi, không có gì khác.

Loại tình cảnh này, Dạ Nhiễm cũng có chút không chịu được.

Mặt trời tỏa nhiệt nóng hừng hực, có chút bóng mắt, một lúc lâu sau DạNhiễm bất đắc dĩ dừng bước, lau lau mồ hôi trên trán, miệng đắng lưỡikhô.

Lục tìm trong nhẫn trữ vật, lương thực chỉ có Tạp Tạp lúc trước ưa ăn vặt,bỏ vào trong giới chỉ của nàng mười quả táo, Dạ Nhiễm xuất ra một quảgiòn tan, mộng nước, sau khi ăn xong, tiếp tục sự nghiệp tìm đường tolớn.

“Đồ ngốc!” Trong đầu Dạ Nhiễm vang lên một giọng nói, nàng lập tức dừng bước.

Đúng vậy! Dạ Nhiễm mãnh liệt vỗ ót mình, trong Thương Khung bảo tháp còn cómột vị Hủy thần bí, nàng thế nào có thể đem lão đại này quên béng đi.

“Hủy? Ngươi biết nơi này là nơi nào không?” Dạ Nhiễm dứt khoát không đi nữa,khoanh chân ngồi xuống, đi nữa sợ cảnh vật xung quanh cũng không có biến hóa, may mắn là Dạ Nhiễm ngồi trên đất này không bị mặt trời nóng hổithui nữa.

Trong đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại nghe âm thanh rầu rĩ của Hủy vang lên: “Không biết”

Dạ Nhiễm một hơi ngưng yết hầu, muốn nói chuyện nhưng chỉ nháy nháy mắt.

“Uầy, cho dù ta không biết, ít nhất sẽ không giống ngươi, đầu lừa như vậy, di chuyển lung tung.” Hủy bắt đầu khinh bỉ Dạ Nhiễm.

Cảm giác quen thuộc này làm Dạ Nhiễm nhíu mày, Hủy này, có vẻ như từ lúc bắt đầu không ngừng không ngừng khinh bỉ nàng!

“Ngươi mới là đầu lừa” Dạ Nhiễm bất mãn nói thầm một tiếng, mới khiêu mi hỏi: “Theo ý ngươi nên làm gì bây giờ?”

“Đương nhiên là tu luyện rồi! Ngươi cái đồ đần này, chẳng lẽ không thấy đây là nơi hoàn mỹ để tu luyện thuộc tính thổ sao?.” Hủy lần nữa khinh bỉ DạNhiễm, đầu lừa này thế mà cũng không biết, thật không biết Thần…. vừa ýnàng chỗ nào!

Nhưng lần này, Dạ Nhiễm không thèm để ý đến khinh bỉ của Hủy, ngược lại đemlực chú ý đặt ở trọng điểm lạ lẫm: “Thuộc tính thổ? Là cái gì?”

Hủy có thể cảm giác được Dạ Nhiễm thỉnh giáo hắn từ nội tâm, lần đầu tiênthấy Dạ Nhiễm chăm chú, Hủy có chút không tự nhiên, sau nửa ngày mới honhẹ hai tiếng nói ra: “Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, tận sức tu luyện là được”

“Tu luyện đương nhiên là tốt, nhưng chẳng lẽ một mực ở đây tu luyện? Tamuốn ra ngoài!” Dạ Nhiễm im lặng hỏi trời xanh, cái nơi quái quỷ nàynàng không muốn ở lại một giây một phút nào nữa, nàng không chút hoàinghi, còn ở nữ, sớm muộn gì cũng bị mặt trời nướng chín.

“Ngu xuẩn! Nơi chỉ có hoàn toàn một thuộc tính nguyên tố dường như không tồn tại, vạn năm khó gặp, ngươi lại muốn buông tha? Ngươi không muốn tuluyện, cứ tự nhiên, tương lai không hối hận là được.” Nếu không tại hắnhiện giờ không thể ra ngoài, bằng không nhất định sẽ bóp chết Dạ Nhiễm,kỳ ngộ tốt như vậy, nàng thế mà không biết quý trọng.

Chỉ là, Hủy quả thực có chút oan uổng Dạ Nhiễm.

Nàng lúc này biến mất không rõ nguyên nhân, mấy người Ngân Vũ nhất định sẽdưới đại thụ một bước không rời, hơn nữa tuy bây giờ nàng không pháthiện bất cứ dị thường nào nhưng không có dị thường chính là dị thườnglớn nhất.

Đối với nơi bị mặt trời bao phủ khắp nơi nhuộm màu thần bí này, ngoại giớicó mọi người đang chờ, ai có thể ở chỗ này lớn tiếng rống với Lão Thiênmột câu: lão tử sẽ ở chỗ này tu luyện tốt, có bản lĩnh làm lão tử ở đâycả đời đi!

Ít nhất, Dạ Nhiễm thật tình làm được nha!

Gặp việc này, trước tìm kiếm phương án giải quyết mới đúng.

“Ta muốn trước tìm cách ra bên ngoài” Đối với lời Hủy nói, Dạ Nhiễm trái lo phải nghĩ một lần, cuối cùng vẫn là tìm phương pháp ra ngoài trước.

Nếu không tìm thấy lối ra, Dạ Nhiễm không cách nào yên tâm ngồi đây tu luyện.

“Thật sự là cố chấp, thua ngươi rồi, khoanh chân ngồi xuống, ta dạy cho ngươi chú ngữ, mặc niệm ba lần.” Hủy đối với Dạ Nhiễm cố chấp, tuy bất đắc dĩ nhưng không một chút phản đối, giọng nói ngược lại có chút thưởng thức.

Dạ Nhiễm nghe lời khoanh chân ngồi xuống, so với việc nàng chạy quanhkhông mục đích, nàng vẫn là tin tưởng lời Hủy thần bí cường đại này.

Chú ngữ khó hiểu này, Hủy nói suốt ba lượt, Dạ Nhiễm mới nhớ kỹ, không khỏi bị Hủy hung dữ khinh bỉ một phen.

Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, một câu chú ngữ khó hiểu dài đến trăm chữ, hắn thế mà lại khinh bỉ nàng?!

Sau khi Dạ Nhiễm thầm nghiến răng xong, lại tiếp tục ngồi đàng hoàng trên mặt đất, bắt đầu mặc niệm chú ngữ dài ngoằng kia.

Sau ba lượt chú ngữ, Dạ Nhiễm cảm thấy trọng tâm thân thể bỗng dưng biếnmất, sau đó cảm giác xương cốt mình đụng mặt đất, phát ra âm thanh rắcrắc kháng nghị.

Dạ Nhiễm đau, xoa xoa bả vai, mở mắt.

Vừa mở mắt, Dạ Nhiễm ngu người, ngây ngốc tại chỗ.

“Hủy, ngươi là dạy cho ta chú ngữ gì? Đây là nơi nào?” Dạ Nhiễm nhìn bốn phía là biển lửa vô hạn, lại nhìn dưới mình là một tảng đá lớn chứa được hai người.

Dạ Nhiễm tình nguyện đứng trên mặt đất lúc nãy.

“Chú ngữ nhập địa tâm. Cái phiến đại địa kia thành như vậy, nếu ngoài mặtkhông có gì vậy chắc chắn địa tâm có vấn đề.” Giọng nói của Hủy cũng cóchút kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ đến địa tâm dưới đại địa là một trời biển lửa, thoáng nghĩ một phen, Hủy có vẻ hiểu rõ: “Có lẽ cây đại thụkia đưa ngươi đến để ngươi giải quyết vấn đề này đấy. Xử lý xong biểnlửa này, ngươi có thể ra ngoài rồi.”

Dạ Nhiễm ngồi trên nền đá nhìn biển lửa cuồn cuộn, từ nhẫn trữ vật lấy ramột khối sắt ném vào biển lửa, nhưng mà sắt chưa chính thức tiến vàobiển lửa liền bị khói bên trên hòa tan mất.

Tình cảnh này, không khỏi khiến cho Dạ Nhiễm nhớ đến cấm địa của Học ViệnQuân Sự Băng Hỏa hồ, chỉ là, lúc đó nàng vẫn còn trên bờ, còn cái biểnlửa này, nàng thậm chí không nhìn thấy bờ ở đâu.

“Ngay cả vấn đề cũng tìm không thấy, làm sao giải quyết.” Dạ Nhiễm thấp giọng bất đắc dĩ nói, không biết là nói với mình hay là nói với Hủy, tóm lạiDạ Nhiễm căn bản không tìm thấy một chút đầu mối nào.

Thực lực Hủy chính xác cường hãn, nhưng hôm nay ngay cả Thương Khung bảotháp hắn cũng không thể rời khỏi, có thực lực cũng khác gì không có. Hơn nữa hắn tuy lợi hại mọi thứ đều biết nhưng không có nghĩa cái gì hắncùng thông suốt.

Gặp loại tình huống này, cả Hủy cũng không thể giúp cho Dạ Nhiễm bao nhiêuchỉ có thể nói một câu, đây hết thảy đều là duyên phận.

Nếu không làm sao có thể để Dạ Nhiễm bị nhốt ở nơi quỷ quái này.

Chỉ là, Hủy vẫn không quên mất nguyên tố thuộc tính thổ thuần khiết kia.

Thuộc tính thổ… Thuộc tính thổ!

Hủy bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức cảm nhận một phen, giọng nói gầnnhư run rẩy: “Nguyên tố thuộc tính hỏa thuần khiết, thuần khiết đó nha!”

Dạ Nhiễm suy đoán đích thật là chuẩn xác, nhưng nàng lại hoàn toàn khôngbiết nguyên tố thuộc tính cùng tu luyện có quan hệ gì, ít nhất theo nàng nghe ngóng mộng cấp võ giả cũng chưa bao giờ nhắc tới qua Ngũ Hànhnguyên tố.

“Ngươi không biết cũng bình thường, đây cũng không phải là phạm vi ngươi cầnbiết, nhưng ngươi nghe ta tuyệt đối không sai, ngươi bây giờ đem biểnlửa này giải quyết, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thếnào.” Trong lòng Hủy tự nhiên có tính toán của hắn, trước mắt xem ra hắn còn cần một đoạn thời gian rất dài trong Thương Khung bảo tháp trongngười Dạ Nhiễm, đã gặp được cơ hội này, hắn tự nhiên không thể để cho Dạ Nhiễm bỏ qua, nguyên tố đối với nàng bây giờ mà nói chính là một vậtphẩm không cần thiết, nhưng tương lai, Dạ Nhiễm sẽ hiểu nguyên tố thuộctính đối với nàng mà nói tốt đến không thể tưởng tượng.

Dạ Nhiễm gật gật đầu, nhìn biển lửa vô hạn, trong đầu xuất hiện một ýnghĩ, nhướng nhướng mày nói ra: “Ngươi nói trong biển lửa có thể có nơi ở của một linh thú không?”

Hủy hé mắt, đối với Dạ Nhiễm nghi vấn, hắn cũng không biết nên trả lời nhưthế nào, nhưng loại tình huống này cũng tuyệt không thể phủ nhận khảnăng này.

Hủy không trả lời, Dạ Nhiễm liền biết rõ sợ là Hủy cũng tán thành ý nghĩnày, lập tức Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi trên tảng đá, hai mắt nhắm lại,bắt đầu cẩn thận cảm nhận bất luận động tĩnh gì nổi lên trong biển lửanày.

Tinh thần lực của Hủy so với Dạ Nhiễm cao hơn rất nhiều, sau một phen thoáng dò xét, Hủy liền đại khái phát hiện căn nguyên sự việc.

Mà Dạ Nhiễm cũng đã đem tinh thần lực của mình cùng thần thức phát huy đến cực hạn, cuối cùng bất đắc dĩ mở to mắt: “Không có bất kỳ dị thường.”

Như là giống như đại địa lúc trước, hoàn toàn không có bất kỳ dị thường.

“Trong nhẫn trữ vật của ngươi có Thiên Vẫn Thạch không?” Hủy không tiếp lời Dạ Nhiễm, ngược lại mở miệng hỏi.

Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không có.”

Nàng ưa thích thu thập linh dược, linh thảo cùng linh quả, nhưng đối với vật phẩm luyện khí, Dạ Nhiễm chưa bao giờ tiếp xúc qua.

“Nhìn xem tảng đá dưới người ngươi, ném ra năm hòn đá to cỡ nắm tay.” Ngữ khí Hủy có chút nghiêm túc cùng ngưng trọng, khiến cho Dạ Nhiễm cũng nghiêm túc lên, lập tức cũng không hỏi nhiều, trên tay vận khởi nội lực, làmtay trong tích tắc bị tổn thương.

“Đồ đần, dùng võ khí.” Chính là tay phàm nhân, sao có thể tổn hại đến Thiên Vẫn thạch Hỏa Vẫn thạch? Hủy không khỏi có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ là đúng lúc này hắn mới cảm thấy Dạ Nhiễm là người bình thường.

Bằng không mà nói, làm gì có người bình thường nào cái gì cũng biết, ưu tú đầy thân, toàn năng đầy người!

Tuy nhiên tên ngu ngốc này có đôi khi cũng biến thái như vậy….một chút.

Từ nhẫn trữ vật lấy ra trường kiếm, vận nội lực, trải qua một phen thăm dò độ cứng của tảng đá kia, đã để nàng đại khái rất hiểu rõ, lập tức toànlực đánh ra, một kiếm chém vào tảng đá lớn nhưng chỉ có một vết ráchnhẹ.

Hủy vốn cho là Dạ Nhiễm sau khi gặp phải loại tình huống này, sẽ bỏ cuộc,nhưng mà không ngờ Dạ Nhiễm lại càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh,lực đạo chém ra một lần so một lần càng cường hãn, Hủy không khỏi âmthầm gật đầu, tuy nhiên hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng lại rấthiểu được lợi dụng Hỏa Vẫn thạch phá vỡ cực hạn của mình.

Hủy nghĩ không sai.

Dạ Nhiễm thời điểm chém xuống nhát kiếm đầu tiên, liền phát giác nội lựctựa hồ chấn động một lần, theo kiếm thứ hai, kiếm thứ ba rơi xuống, DạNhiễm từ hoàng thổ đại địa nội lực vốn không có chút động tĩnh, bắt đầunhanh chóng lưu chuyển

Kiếm thứ mười chém xuống, một khối Hỏa Vẫn thạch to bằng nắm tay bị DạNhiễm cầm trên tay, lúc này cả người Dạ Nhiễm đều tản ra ánh sáng chóimắt.

Trong đầu, phảng phất có biện pháp rồi!

Mười kiếm một khối Thiên Vẫn thạch, suốt năm mươi kiếm, Dạ Nhiễm lấy đượcnăm khối Hỏa Vẫn thạch to bằng nắm tay, trong đầu cũng hình thành mộtchỉ thị đồ tỏa năng lượng xanh lá, cỗ lực lượng này cùng lực lượng mang Dạ Nhiễm đến đây giống như đúc, cũng đồng thời khiến cho Dạ Nhiễm yêntâm.

Đã thấy cổ lực lượng màu xanh lá xuất hiện, ít nhất chứng minh có thể trở về.

“Trong đầu xuất hiện một chỉ thị đồ, bây giờ ta muốn đi qua.” Dạ Nhiễm nói với Hủy, một bên vận khởi khinh công theo phương hướng chỉ thị đồ trong đầu mà đi.

Hủy nhàn nhạt ‘được’ một tiếng, không nói gì, quả nhiên là như thế, DạNhiễm, thiếu nữ này thật khiến hắn càng ngày càng hiếu kỳ rồi, Hủy diệt chi mâu (con mắt)? Hoặc là Thiên định chi nữ?

Đột nhiên, Hủy quyết định cho dù có thể thoát ly khỏi Thương Khung bảotháp, cũng không muốn rời đi, hắn rất muốn biết thiếu nữ này tương laicó thể như thế nào.

Dạ Nhiễm ngẫu nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc của Hủy, cũng may là Hủycực lực che dấu tâm tình, cho nên đối với nghi hoặc cùng chờ mong lúcnày nàng cũng không biết.

Con đường tương lai, có thể xảy ra chuyện gì, bản thân Dạ Nhiễm cũng khôngrõ ràng lắm, nhưng Dạ Nhiễm hiểu rõ một đạo lý, chính là con đường cường giả phải từng bước một mà tiến, không phải nghĩ là được.

Trên đường đi, Dạ Nhiễm không ngừng nuốt đan dược khôi phục lực lượng, chodù khinh công của nàng không tệ, nhưng khinh công nhảy trên biển lửa như thế này, Dạ Nhiễm cũng tối đa chỉ có thể chịu đựng được không tới mộtkhắc. (1 khắc= 15 phút)

May mắn chính là đan dược tất yếu trên người nàng chưa bao giờ thiếu thốn.

Hủy âm thầm nhìn chăm chú Dạ Nhiễm một đường kiên định cùng đau khổ, cườigật gật đầu, trước kia vì chưa khôi phục, mặc dù ở bên trong ThươngKhung bảo tháp ngây người thời gian dài như vậy, hắn chưa bao giờ để ýDạ Nhiễm là dạng người gì, với hắn mà nói chỉ cần Thương Khung bảo tháp mà thôi.

Chỉ là về sau Mặc Hoàng xuất hiện lại khiến cho Hủy không thể không chú ýđến Dạ Nhiễm, có thể được nam nhân kia nâng niu, thủ hộ trong lòng bàntay, nữ nhân như vậy, Hủy không thể không hiếu kỳ.

Một thời gian ngắn quan sát, Hủy không thừa nhận cũng không được, Dạ Nhiễm là một nhân loại thập phần đáng kết giao.

Không biết đã qua bao lâu, tóm lại loại đan dược Dạ Nhiễm lấy trong chỉ giớiđã trống rỗng, bóng người Dạ Nhiễm mới khó khăn dừng lại, thoáng có chút mỏi mệt, nhíu mày: “Chính là chỗ này?”

Lấy ra một viên khôi phục đan dược ăn vào, đợi tinh thần lực cùng trong cơthể khôi phục lại, Dạ Nhiễm mới trên không trung bắt đầu quan sát địaphương trước mắt này.

“Ném một khối Hỏa Vẫn thạch.” Cho dù hi vọng Dạ Nhiễm tự mình tìm ra, nhưngđối với một nơi thật không đáng yêu này, vẫn là nói cho Dạ Nhiễm hayhơn.

Dạ Nhiễm lấy ra một khối Hỏa Vẫn thạch, ném xuống dưới.

Nhất thời, một hồi gió lốc kịch liệt thổi qua, Dạ Nhiễm trên không trungkhông có gì chống đở cùng bám trụ lập tức bị cuồng phong quét bay rangoài.

Dạ Nhiễm liên tục lộn ngược ba vòng, sau mới trên không trung khó khăn ổnđịnh thân hình, còn chưa hoàn hồn, ngay sau đó liền chứng kiến Hỏa Vẫnthạch vừa mới ném xuống trong một mảnh biển lửa vậy mà xuất hiện mộtvòng xoáy.

Hơn nữa, cái này vòng xoáy dần dần càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu,nhìn thấy cảnh này, tâm Dạ Nhiễm không cách nào bình tĩnh.

Thời điểm này, nếu có người hỏi Dạ Nhiễm cảm giác là gì, nàng chỉ muốn nói, chính là chênh lệch giữa người và thiên nhiên.

Võ giả, coi như là tu luyện đến trình độ cao nhất, cũng chống không được hai chữ: thiên tai.

Nhìn vòng xoáy biển lửa khổng lồ trước mặt, Dạ Nhiễm lần đầu tiên cảm giácmình nhỏ bé như thế, nhỏ bé như một hạt bụi nhân gian, không cần dùngchút sức lực nào cũng có thể làm nàng biến mất.

“Nhảy đi xuống.” Thanh âm Hủy dường như mang theo mệnh lệnh.

Dạ Nhiễm hiểu, đây không phải mệnh lệnh của Hùy, mà là bản thân nàng cầnlàm như vậy, bởi vì trong đầu lực lượng màu xanh lá cũng nhắc nhở nàngnhư vậy, nhảy xuống đi.

Hít sâu một hơi, Dạ Nhiễm nắm trong tay bốn viên Hỏa Vẫn thạch, trực tiếp thả người nhảy xuống vòng xoáy!

Một giây sau, nhiệt độ vô biên bao phủ lấy toàn thân Dạ Nhiễm, đau nhức, không ngừng đau đớn, cả người phảng phất sẽ bị hòa tan.

“Tìm lổ hổng! Nhanh!” Hủy ở trong đầu Dạ Nhiễm gào thét, hiện ở thời điểm này Dạ Nhiễm tuyệt đối không thể vì đau nhức mà thất thần, một giâythất thần chính là muốn mạng nàng!

Dạ Nhiễm cắn đầu lưỡi mình, mặc kệ mùi máu tươi trong miệng lan tràn,nhưng đầu lưỡi đau nhức không chút nào bù không được đau khổ trên thânthể, việc duy nhất Dạ Nhiễm có thể làm được lúc này là mở to hai mắttìm lổ hổng!

Sau đó dùng Hỏa Vẫn thạch đem cái lổ hổng kia lấp lại!

Từ lúc Dạ Nhiễm bị năng lượng xanh lá kéo đến hoàng thổ đại địa này, hết thảy đều không phải do Dạ Nhiễm muốn.

Hoặc là thành công đem chuyện này xử ký tốt, hoặc là —— chết.

Bỗng dưng, trước mắt Dạ Nhiễm một đạo bạch quang chói mắt hiện lên, mắt DạNhiễm lóe sáng, lỗ hỏng, cắn răng một cái hướng phía bạch quang xoayngười dường như là trong biển lửa bò bò bò qua.

Nắm chặt một viên Hỏa Vẫn thạch, Dạ Nhiễm chỉ vừa đến bên ngoài đạo bạchquanh kia, lập tức bị một cổ lực lượng bắn ngược trở ra, Dạ Nhiễm thanhtỉnh hơn!

Dùng sức khoát tay, Dạ Nhiễm dùng cả người đem lỗ hỏng bạch quang lấp lại.

Một lực cường đại trùng trùng kích kích đánh vào bụng Dạ Nhiễm, một ngụmmáu tươi từ miệng phun ra, lập tức biến mất trong biển lửa.

“Nhanh, lấp lại!” Hủy nhìn thấy tình trạng Dạ Nhiễm như thế, lần đầu tiên hận tại sao mình còn không khôi phục.

Dạ Nhiễm dùng hết khí lực chống trả, vươn tay phải nắm chặt Hỏa Vẫn thạch ngăn bên trên lỗ hỏng.

Lấp rồi, nhưng cả người Dạ Nhiễm cũng đã gần như đạt tới cực hạn, mà bây giờ còn ba lỗ hỏng chưa lấp

Dạ Nhiễm nhanh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, bây giờ nàng không thểbuông tha, buông tha chính là chết, táng thân trong biển lửa này

Như thế nào có thể! Như thế nào có thể!

Bỗng nhiên, một dòng nước tinh khiết từ đầu Dạ Nhiễm chảy về kinh mạch trong cơ thể, thân thể cũng không khôi phục bao nhiêu, nhưng cũng đủ để DạNhiễm gắng thêm một lần nữa.

Trong mắt Hủy dường như ẩn chứa vô tận hận ý nhìn lực lượng màu xanh lá này,bất luận là vì lịch luyện, hay vì bất cứ cái gì, nó đã chọc giận Hủy,ngay lúc Dạ Nhiễm chống không được chỉ cấp cho nàng một chút khí lực đểnàng lấp lỗ hỏng thứ hai, xem Dạ Nhiễm là gì chứ?!

Phẫn nộ!

Chỉ phẫn nộ cùng hận, Hủy lúc này lại không thể đối với lực lượng màu xanh lá này có bất kỳ tác động gì.

Nếu hắn một khi tác động lên nó, có thể Dạ Nhiễm từ nay về sau phải ở trong biển lửa, hương tiêu ngọc vẫn.

Lần đầu tiên trong lòng Hủy hô hoán Quân Mặc Hoàng, vì sao không hiện ra? Chẳng lẽ chỗ này ngay cả hắn cũng không thể vào sao?

Nội tâm hô hoán tức giận của Hủy, Dạ Nhiễm không cảm nhận được, đồng thờicàng không có tâm tư, không có khí lực đi cảm nhận, thân thể Dạ Nhiễmbởi vì lực lượng màu xanh lá cách ly, cho nên dù có thể cảm nhận được vô tận đau đớn, thân thể lại không có bất kỳ tổn thương.

Chỉ là máu tươi từ trong miệng phun ra, sớm đã đem hỏa hồng y bào nhuộm càng thêm đẹp đẽ.

Lổ hỏng thứ hai, đã ẩn ẩn có thể thấy được, đây hết thảy vì sao xảy ranàng không biết, như thế nào sẽ biến thành dạng này nàng cũng khôngbiết, lực lượng màu xanh lá này đến tột cùng muốn như thế nào nàng cũngkhông biết, nhưng bây giờ, nàng thầm nghĩ sống sót, nàng không thể chếtđược.

Bên ngoài còn có Mặc Hoàng, Ngân Vũ lão cha, Tử Liên thúc thúc, phụ thân,mẫu thân, Liễu Phi Tiếu một đám huynh đệ tỷ muội, nàng như thế nào cóthể chết.

Tánh mạng của nàng còn cùng Tạp Tạp có cộng hưởng khế ước, nếu nàng cóchuyện ngoài ý muốn, Tạp Tạp cũng đồng dạng không thể may mắn thoátkhỏi, cho nên, nàng sao có thể chết.

Lại một lần nữa, dùng cả người đem lổ hổng chắn lại, sau khi lổ hổng ngưng cố lại, mới cầm chặt khối Hỏa Vẫn thạch lấp lại.

Sau đó, lực lượng màu xanh lá lại hiện ra, bổ sung tí tẹo khí lực trong cơthể cho Dạ Nhiễm, làm Dạ Nhiễm tiếp tục hướng lổ hỏng thứ ba mà đi.

Hủy nhìn Dạ Nhiễm trong biển lửa bò qua bò lại, trong đầu thoáng hiện lênhình ảnh Dạ Nhiễm ngông cuồng, Dạ Nhiễm tùy ý, Dạ Nhiễm cường đại, DạNhiễm bao che khuyết điểm, Dạ Nhiễm phúc hắc, mỗi một ánh mắt của nàngHủy đều rõ ràng ghi tạc trong suy nghĩ.

Chỉ là hôm nay, mọi tùy ý đều biến mất.

Hắn chứng kiến một thiếu nữ vì sống sót mà dốc sức liều mạng.

Trong cơ thể Dạ Nhiễm bây giờ đã nhận lấy bao nhiêu tổn thương, hắn khôngbiết. Dạ Nhiễm hôm nay hộc ra bao nhiêu máu, hắn cũng không biết.

Nhưng hai mắt Hủy lại ẩm ướt.

Hắn cảm thấy Dạ Nhiễm lúc này vô cùng chật vật, yếu ớt đến phảng phất vừachạm vào như muốn vỡ ra, Dạ Nhiễm một chút cũng không xấu, một chút cũng không ngu ngốc.

Dưới loại tình huống này, Dạ Nhiễm không có bất kỳ đồ vật nào có thể thaythế thân thể nàng, dùng để chắn diện tích lổ hổng kia, cho nên, lỗ hổngthứ ba cũng dùng thân thể nàng chắn.

Máu trong miệng Dạ Nhiễm dường như không thể ngừng chảy, một ngụm một ngụm tràn ra.

Sau khi lấp thành công lổ hỏng thứ tư, trong vòng xoáy biển lửa nổi lên một khối, thân thể không còn chút sức lực nào của Dạ Nhiễm rơi trên tảng đá

Dạ Nhiễm nằm trên tảng đá, trong cơ thể lan tràn vô tận đau đớn, nàng muốn mở mắt ra, nhưng không còn khí lực.

Hủy bên trong Thương Khung bảo tháp lo lắng, nhìn Dạ Nhiễm như thế, lạikhông có chút biện pháp nào, thậm chí liền lặng yên đọc chú ngữ đưa DạNhiễm lên Hoàng thổ đại địa cũng không có.

Bỗng nhiên ——

Hủy lập tức mở to hai mắt, một đạo ánh sáng sắc hỏa hồng đang phi tốc hướng phía Dạ Nhiễm trên tảng đá đánh úp lại.

“Coi chừng, coi chừng!” Hủy lại chỉ có thể ở bên trong Thương Khung bảo tháp sốt ruột rống to, không có biện pháp nào!

Tại thời điểm Hủy còn chưa nhắc nhở, Dạ Nhiễm cũng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại hướng nàng đánh úp, nhưng giờ phút này nàng thật sự đến khí lực trợn mắt cũng không có.

Thật sự —— muốn chết phải không?

Đằng kia hỏa hồng quang sắp bắn về phía Dạ Nhiễm, không biết Dạ Nhiễm lấykhí lực từ đâu, xoay người một cái tránh thoát chùm tia sáng màu đỏ kia.

Thời điểm người gặp phải tuyệt cảnh, thường thường sẽ xảy ra một số việc không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà ——

Dạ Nhiễm còn chưa may mắn tránh khỏi, đạo hào quang màu đỏ kia thoáng chốc vòng cái lại, bay thẳng đến mi tâm Dạ Nhiễm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.