Quân Mặc Hoàng ngay lúc Dạ nhiễm mở to mắt đã liền tỉnh dậy, nghe Dạ Nhiễm gọi liền duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang tùy tiện ăn đậu hũ của mình, xoay người một cái đặt Dạ Nhiễm dưới thân.
Bờ môi ẩm ướt không chần chừ chạm lấy môi Dạ Nhiễm, bá đạo khiêu lưỡi khai mở răng hàm rồi cuốn lấy cái lưỡi mềm mại kia.
Nụ hôn chào buổi sáng cuồng nhiệt qua đi, Quân Mặc Hoàng nghiêng đầu nhìn Dạ Nhiễm yêu kiều trong lòng, thực vui vẻ thấp giọng nói: “Chào buổi sáng.”
Dạ Nhiễm liếc Quân Mặc Hoàng, không nặng không nhẹ đạp một cước lên bắp chân hắn, khẽ quát: “Rời giường.”
Quân Mặc Hoàng ai oán nhìn nàng, sau đó không cam lòng hung dữ hôn Dạ Nhiễm một cái nữa, lúc này mới tạm vừa lòng kéo Dạ Nhiễm rời giường.
Vệ sinh xong, Dạ Nhiễm vừa mở cửa, Tạp Tạp đã lập tức phốc một cái, bám trụ trên vai nàng, đôi mắt long lanh đen láy hung hăng trừng mắt với Quân Mặc Hoàng, tối hôm qua tiểu tử này dám đá nó từ phòng ra. Đáng giận! Đáng ghét, thực sự đáng ghét!
Thế nhưng, nó, Manh Tạp Tạp lại không đánh lại hắn, Quân Mặc Hoàng. Tạp Tạp đôi lúc nghi hoặc, thực lực của Quân Mặc Hoàng sao có thể chỉ là tam giai mộng cấp võ giả được?
Ít nhất lúc đối mặt với cửu giai mộng cấp võ giả, Tạp Tạp đại gia cũng chẳng có tí teo cảm giác nào.
Đối với oán giận của Manh Tạp Tạp đại gia, Quân Mặc Hoàng lựa chọn trực tiếp mắt không thấy, tai không nghe.
Trong lòng Manh Tạp Tạp không ngừng oán thán, Mặc Hoàng khốn, đại trứng thối, đại bại hoại tranh Nhiễm Nhiễm với nó!
Tiểu Khung giương mắt trêu tức tựa vào tường, đảo mắt nhìn Dạ Nhiễm, chu miệng nói: “Nữ nhân ngốc, Huyền Diệp thúc thúc cùng Phiêu a di từ sáng sớm đã chờ cô rời giường rồi đấy.”
Dạ Nhiễm nghe vậy liền tủm tỉm đến bên Tiểu Khung, hai tay không hề báo trước, tóm lấy hai má Tiểu Khung, dùng sức nhào nặn: “Đồ tiểu tử chết tiệt này, vừa đổi giọng không đến vài ngày lại kêu ta là nữ nhân ngốc hả, muốn ăn đòn phải không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Khung bị Dạ Nhiễm nhéo đến đỏ bừng, hung dữ trừng Dạ Nhiễm nhưng không dám phản khán, còn có mấy phần chột dạ, nó cũng đã đồng ý với Dạ Nhiễm rằng không gọi nàng là nữ nhân ngốc nữa rồi.
Quân Mặc Hoàng lạnh lùng nhìn Tiểu Khung, mấy chữ nữ nhân ngốc này là để củ cải đỏ nhà ngươi gọi hử?
Tạp Tạp không đành lòng nhìn đồng minh của mình bị hai bên ngược đãi, liền vội nói: “Nhiễm Nhiễm, Huyền Diệp thúc thúc còn chờ tỷ đấy.”
Dạ Nhiễm buông Tiểu Khung ra, nghiêng đầu nói với Mặc Hoàng sau lưng: “Mặc Hoàng, hộ pháp đành giao cho chàng.”
Quân Mặc Hoàng gật đầu đồng ý, cúi đầu in một nụ hôn lên môi Dạ Nhiễm, nói: “Yên tâm.”
Tạp Tạp và Tiểu Khung đều ở cùng Mặc Hoàng, sau khi Dạ Nhiễm rời khỏi, bóng dáng ba người liền biến mất, chọn một vị trí ẩn thân bên ngoài gian phòng của Dạ Huyền Diệp.
Dạ Nhiễm đi vào phòng Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, vừa muốn gõ cửa phòng, cửa liền từ bên trong mở ra, cái đầu nhỏ của Viên Viên thò ra, thấy Dạ Nhiễm, nụ cười ngọt ngào liền tỏa sáng chói lóa: “Tỷ tỷ, bệnh của phụ thân có thể trị hết không?”
Viên Viên kể từ khi biết thân thể Huyền Diệp phụ thân có thể được tỷ tỷ nhà mình chữa trị, đơn thuần như một tờ giấy trắng, liền vui vẻ tươi cười không thể nào che giấu.
Dạ Nhiễm đưa tay nhéo nhéo má Viên Viên, nhướng mày nói: “Được chứ, bệnh của phụ thân sắp trị khỏi rồi.”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm kéo Viên Viên đi vào.
Trong phòng, Dạ Huyền Diệp đang khoanh chân ngồi ở đầu giường, nhắm mắt điều tức. Vũ Nhược Phiêu ngồi trên ghế bên cạnh uống trà.
Thấy Dạ Nhiễm đến, Vũ Nhược Phiêu nhoẻn miệng cười, buông tách trà đứng dậy đón, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy vui vẻ: “Tiểu Nhiễm, tuy mẫu thân rất muốn có một tôn tử ôm chơi, nhưng mà —–“
(tôn tử: cháu trai. Tôn nữ: cháu gái. Nếu là nhà cha thì thêm chữ nội vào trước: nội tôn. Nếu là nhà mẹ thì thêm chữ ngoại vào trước: ngoại tôn.)
Lời kế tiếp, Vũ Nhược Phiêu cũng không nói, chỉ là mờ ám nhìn Dạ Nhiễm, ý tứ rất rõ ràng, đó chính là nha đầu con vẫn còn nhỏ lắm.
Mặt Dạ Nhiễm đen như đít nồi, mẫu thân nhà mình mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy hả! Vội vàng khoát tay với Vũ Nhược Phiêu: “Mẹ, chúng con không có gì hết, thật không có mà.”
Tuy nhiên, ngoại trừ cái bước cuối cùng kia, những thứ khác hình như đều đã làm.
Vũ Nhược Phiêu nghe vậy, nhất thời tròn mắt nhìn, sắc mặt cổ quái hỏi: “Tiểu Nhiễm, hai người các con ngủ chung một giường đúng không?”
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu, đích thật là ngủ chung một giường.
“Vậy các con buổi tối ngủ trên giường có cái kia chưa?” Vũ Nhược Phiêu vặn vẹo.
Dạ Nhiễm không biết nói gì, lắc đầu, làm sao có thể để chuyện ngu ngốc như vậy xảy ra.
“Vậy buổi tối nó ôm con ngủ hả?” Vũ Nhược Phiêu tiếp tục hỏi vẻ kỳ lạ.
Khóe mắt Dạ Nhiễm co rút, gật gật đầu, nàng dường như đã có thói quen để Quân Mặc Hoàng ôm vào ngực mà ngủ.
“Ôi trời ơi, Tiểu Nhiễm à, các con ngủ cùng nhau đã lâu vậy rồi mà chưa làm gì ấy hả?” Vũ Nhược Phiêu không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo kỳ dị tiến đến bên tai Dạ Nhiễm hỏi nhỏ: “Quân Mặc Hoàng, nó… không phải có vấn đề về… chuyện kia chứ?”
Chân Dạ Nhiễm đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, lập tức mồ hôi tuôn như mưa, mẹ thân sinh đại nhân à, đừng có mở miệng đã bạo kích tinh thần người khác như vầy chớ!
Dạ Nhiễm đổ mồ hôi mất một lát mới chợt nhớ tới — bên ngoài, hình như, Mặc Hoàng, Tiểu Khung và Tạp Tạp đang chờ.
“Ấy, phụ thân, cha tỉnh rồi?” Dạ Nhiễm liền vội vàng chuyển qua nói với Dạ Huyền Diệp vừa mới mở mắt.
Vũ Nhược Phiêu thấy trượng phu đã tỉnh liền vội vàng quan tâm dịu dàng đi đến, vẫn không quên quay đầu nhắc nhở Dạ Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, không phải mẫu thân nhiều chuyện, nhưng nếu phương diện kia thật có vấn đề thì nên tranh thủ thời gian chữa trị…”
Dạ Nhiễm cảm thấy lúc này Quân Mặc Hoàng đã tỏa hơi lạnh rồi, thổi ngang người nàng đây nè, đồng thời trong lòng càng lúc càng rối loạn.
Trên nóc nhà, hai tay Quân Mặc Hoàng nắm chặt thành đấm, trên môi mỏng lộ ra nụ cười vô cùng nguy hiểm, đôi mắt u ám, ẩn ẩn có ánh lửa muốn phun ra.
Hắn có nên chứng minh hùng phong với người thân của bảo bối nhà mình một lần không nhỉ?
(hùng phong: hùng mạnh + oai phong)
Tiểu Khung và Tạp Tạp bên cạnh sớm đã cười nghiêng cười ngã, Quân Mặc Hoàng với tư cách là một nam nhân lại bị nghi ngờ vấn đề này? Ha ha ha, bọn họ chết cười mất, hoàn toàn không che giấu chút hả hê nào của mình.
Khóe miệng Dạ Nhiễm co lại, quyết định quên chuyện vừa rồi, nàng không nghe thấy gì hết, cho nên điềm nhiên như không có việc gì đến cạnh phụ thân, một tay đặt vào mệnh môn của Dạ Huyền Diệp dò xét một chút, Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu: “Kinh mạch và đan điền của phụ thân đều đã được Tuyết Thần đan điều dưỡng không ít, khả năng khôi phục đan điền là hoàn toàn có thể.”
Mới vừa rồi nghe mẫu tử nàng nói chuyện, y một chữ đều nghe không sót, một bên âm thầm đánh tiểu nhân mắng Mặc Hoàng tiểu tử kia bắt cóc nữ nhi nhà mình, một bên may mắn vì tiểu tử này thiếu chút nữa là ăn thịt nữ nhi đáng yêu mới mười lăm tuổi của mình.
(đánh tiểu nhân: Tiểu nhân ám chỉ những người hay ganh ghét, thích thọc gậy bánh xe hay buông lời dèm pha, chê bai người khác. Thiệt hại do tiểu nhân gây ra không đo được mức độ: nhẹ thì ấm ách, khó chịu, nặng thì cáu kỉnh, mang bệnh vào người. Bởi vậy dân gian mới có tục đi đánh tiểu nhân. Việc đánh tiểu nhân thường được làm trong các ngôi đền, miếu chứ không có ở trong chùa. Thường thì người đánh tiểu nhân mua một phần vàng tiền đến cúng ông Hổ. Cúng kiến xong, lôi mớ giấy bọc những hình tiểu nhân ra, rải xuống đất, rút dép bên trái ra đánh thật lực 7 cái vào mấy hình tiểu nhân. Sau đó rút dép bên phải đánh 8 lần. Khi đánh có thể gọi tên những kẻ tiểu nhân mình biết ra (thầm hay thành tiếng). Nếu không biết thì gọi chung chung là tiểu nhân. Đánh xong, đem vàng tiền đốt hết. Hình tiểu nhân bỏ lại trên đất trước mặt ông Hổ. Tác dụng đến đâu thì ta chưa biết nhưng chắc chắn ta cũng giải tỏa được phần nào ức chế trong lòng.)
Làm sao có thể? Hừ, chờ lão tử khôi phục đan điền, tìm tiểu tử này tỷ thí một phen.
Khóe miệng Dạ Nhiễm lại không ngừng co giật, bình tĩnh lấy một bình ngọc từ nhẫn trữ vật ra, đổ lấy một viên đan dược màu vàng, đưa cho phụ thân: “Phụ thân, cha ăn đi.”
Dạ Huyền Diệp sờ sờ mũi, nhận lấy đan dược, đáy mắt thoáng tỏa hào quang, y rốt cuộc có thể tiếp tục tu luyện sao?
Giương mắt nhìn Dạ Nhiễm và Vũ Nhược Phiêu thật lâu, ánh mắt kia quá nhiều cảm xúc, cuối cùng hóa thành một vệt khói xanh từ từ tiêu tan.
“Sau khi ăn đan dược vào thì phải thả lỏng thân thể.” Dạ Nhiễm nói, Phục Nguyên đan sau khi ăn vào cũng không cần tận lực hóa giải dược hiệu.
Dạ Huyền Diệp gật đầu, xác định không còn gì cần chú ý mới nuốt đan dược vào.
Sau khi Dạ Huyền Diệp chìm vào trạng thái thả lỏng, Dạ Nhiễm lấy tiếp một viên đan dược trắng muốt đưa cho Vũ Nhược Phiêu: “Mẹ, dùng xong thì cùng phụ thân bế quan.”
Vũ Nhược Phiêu đương nhiên biết viên đan dược kia, lập tức lắc đầu đẩy ra: “Con tổng cộng có bốn viên, Mặc Hoàng một viên, cha con một viên, còn lại hai viên, mẹ không cần, thân thể và thiên phú của mẹ bây giờ cũng là tuyệt đỉnh rồi đấy.”
Dạ Nhiễm lắc đầu, thừa dịp mẫu thân chưa nói xong liền trực tiếp bắn viên đan dược vào miệng mẹ, cười nói: “Mẹ không cần tiếc viên đan dược này, tương lai con sẽ luyện ra viên đan tốt hơn.”
Vũ Nhược Phiêu bây giờ có muốn từ chối cũng không được nữa, Tuyết Thần đan vào miệng liền tan ngay, Vũ Nhược Phiêu cũng chỉ có thể ôm chặt Dạ Nhiễm, sau đó đến bên cạnh Dạ Huyền Diệp khoanh chân ngồi xuống.
Dạ Nhiễm giương môi cười cười, như vậy mới đúng, tương lai chỉ cần tài liệu và dược liệu, nàng có thế luyện chế ra nhiều đan dược tốt hơn.
Quân Mặc Hoàng, Tiểu Khung và Tạp Tạp trên nóc nhà không nói gì thở dài, bọn họ so hiểu rõ hơn ai hết, Dạ Nhiễm nhất định không dùng viên Tuyết Thần đan cuối cùng kia, nếu không có gì bất ngờ, viên đan dược cuối cùng có lẽ là dành cho La Lỵ.
Có phúc cùng hưởng, gặp nạn một mình nàng gánh.
Mười chữ này để hình dung Dạ Nhiễm có lẽ là phù hợp nhất.
Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi cách Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu không xa, một bên tu luyện, một bên đặt tinh thần lực ở trên người phụ mẫu, đề phòng bất trắc.
Một ngày một đêm cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Tiểu đội của Mặc Hoàng là mấy người Lưu Vũ Phi và mấy người Liễu Phi Tiếu ở phòng mình cùng chậm rãi tu luyện, nhưng tinh thần lực đều tập trung ở gian phòng Dạ Huyền Diệp.
Dạ Huyền Diệp, mười lăm năm trước là một thiếu niên truyền kỳ của Thương Minh đại lục, hôm nay, một lần nữa tái khởi sau mười lăm năm, khi mà đan điền đã hồi phục, đây sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Vũ Trung bà bà cũng chưa đi vội, Tiểu Trần đã tỉnh lại, ngoại trừ thân thể còn chút suy yếu ngoài ra đã không còn vấn đề gì. Tiểu Trần chỉ muốn một việc, chính là muốn gặp tỷ tỷ xinh đẹp chữa thương cho nó.
Trong phòng, quanh thân thể Dạ Huyền Diệp bị một tầng sương màu vàng nhạt vây quanh, quanh thân Vũ Nhược Phiêu là một tầng sương trắng, hai người vẫn còn hấp thụ lấy dược lực.
Tâm nhãn Dạ Nhiễm quét qua kinh mạch và đan điền của phụ thân, một ngày một đêm trôi qua, đan điền Dạ Huyền Diệp đã khôi phục được phân nửa, nếu không có gì bất ngờ, hẳn ba ngày sau có thể triệt để khôi phục rồi.
Ba ngày trôi qua, tầng sương màu vàng quanh thân thể Dạ Huyền Diệp dần dần thẩm thấu vào thân thể y, mãi đến tia sương cuối cùng thẩm tiến vào da thịt Dạ Huyền Diệp, Dạ Nhiễm bỗng mở mắt.
Dạ Nhiễm kích động đứng lên, đi đến bên phụ thân nhà mình, đợi y mở mắt, đợi y nói cho nàng biết, nói cho bọn họ biết đan điền của y đã khôi phục!
————— Tác giả lảm nhảm ——
Ngao ô ô, ta mới đến Canh Tân, khổ kinh, hôm trước đã ngồi xe lửa cả đêm, tối hôm qua liều mạng viết 3000 chữ, thật sự là quá buồn ngủ.
Ha ha, mọi người đoán ta đang ngồi viết ở đâu? Ta đang ngồi ở hành lang của lương đình bên một suối đá viết truyện, ha ha ha~ (ẻm đang lên cơn)
3000 chữ vừa viết xong liền gửi đi, ta đi Tế Nam Phù Dung phố ăn quà vặt rồi ~ hai ngày này không xác định thời gian nhưng mỗi ngày ít nhất viết 8000 chữ, ta nhất định sẽ không đứt đoạn đâu, hắc hắc, hôm nay trước mười hai giờ phải gửi bài a ~
Ta xế chiều đi Đại Minh hồ, rống rống~ đúng rồi, mấy ngày này nhắn tin ta có thể trả lời trễ, mọi người chớ trách nhá, hắc hắc ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]