Chương trước
Chương sau
Béo thiếu niên dẫn đầu một đám võ giả, nghe được lời Dạ Nhiễm nói, lập tức từ dưới mặt đất đứng lên, làm tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Thật bản lãnh, một cái che mặt liền bị phát hiện rồi!” Một thanh âm nguội lạnh vang lên trong bụi cây, ngay sau đó một đám người áo xanh lập tức xuất hiện, bao vây toàn bộ đám người Dạ Nhiễm.

Nhìn người áo lam che mặt vừa xuất hiện, sắc mặt Dạ Nhiễm lập tức trầm xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tạp Tạp cũng mang theo sát ý cùng khinh thường, bắt không được Quân Mặc Hoàng, liền đánh chủ ý lên Dạ Nhiễm sao?

Tại núi Hắc Chỉ, muốn cùng Dạ Nhiễm đối nghịch, quả thực có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là ——– ngu xuẩn!

Khóe môi Dạ Nhiễm chậm rãi giơ lên, đáy mắt đen kịt mang theo ý mỉa mai vô tận: ” Đây là kiếm chuyện hay sao?”

Tạp Tạp phi thân nhày lên một cây đại thụ, cái miệng nhỏ nhắn mang theo vài phần vui vẻ: “Này này, các ngươi là tới đây tính làm gì hay sao? Bổn đại gia lại không biết, núi Hắc Chỉ lúc nào cho phép tạp chủng tùy ý ra vào hả?”

Người Thương Minh đại lục đều là tóc đen mắt đen, mà Tạp Tạp thì là tóc bạc mắt đen, vừa xuất hiện mọi người liền biết Tạp Tạp không phải là người, nhưng căn cứ vào một cái biến hóa nho nhỏ sau này vẫn là một tiểu Linh thú ba tuổi, người áo xanh ngược lại lại không có một chút nào sợ hãi.

“Không có chuyện gì, chỉ là chủ tử muốn mời vị tiểu thư này làm khách mà thôi”. Đầu lĩnh nữ nhân áo lam che khăn lụa, thanh âm lạnh như băng phảng phất như người máy.

“Mời người làm khách? Khách cái rắm nhà ngươi ấy!” Béo thiếu niên nhìn điệu bộ cùng khí thế của nữ nhân áo lam này, thân thể thoáng một phát vọt tới trước mặt Dạ Nhiễm, muốn trước mặt Khúc Thừa Trạch hắn mang ân nhân cứu mạng hắn đi? Nằm mơ! Có ơn tất báo là gia quy điều thứ nhất của Khúc gia.

Dạ Nhiễm nhìn thiếu niên chắn trước mặt mình, khóe môi uốn lên một nụ cười, hướng bên phải đi, Dạ Nhiễm lần đầu tiên nhìn về phía thiếu niên.

Để lại ấn tượng cho Dạ Nhiễm, trước hết là đôi mắt đen lay láy của thiếu niên, như là sao sáng trong đêm tối, đơn thuần sáng ngời.

Thiếu niên mặc dù có chút béo phì, nhưng đôi má tròn tròn ngược lại mang theo vài phần khí em bé, thoạt nhìn hết sức đáng yêu, hôm nay ngăn trước mặt Dạ Nhiễm, trên gương mặt em bé tràn đầy kiên định.

Dạ Nhiễm đi đến trước vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười tùy ý, khiêu mi giương giọng nói:”Thiếu niên, ngươi thương thế của mình còn lo chưa xong mà”

Thiếu niên đảo mắt nhìn đúng đến nụ cười tuyệt mỹ của Dạ Nhiễm, khuôn mặt trẻ con đỏ lên, ánh mắt đen láy bên trong nhưng lại kiên định: “Ta gọi là Khúc Thừa Trạch, hôm nay bọn hắn muốn mang ngươi đi, thì phải đạp qua xác lão tử!”

Tạp Tạp nhìn Khúc Thừa Trạch tán thưởng, không tệ không tệ, ở trên tàng cây mở miệng cười: ” Khúc Thừa Trạch, Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia có thể không cần người trọng thương như ngươi đến bảo hộ, ngươi hay là…..”

Tạp Tạp còn chưa nói xong, Khúc Thừa Trạch liền kiên định tiếp lời: ” Khúc gia quy điều thứ nhất: có ân tất báo! Nếu để cho cha ta biết hôm nay không bảo vệ tốt ân nhân, lão nhân gia tuyệt đối sẽ phạt ta ba ngày không được ăn cơm đấy”

Ba mươi võ giả trọng thương lúc này cũng kiên cường chống đỡ thân thể đem Dạ Nhiễm bảo hộ chính giữa, bọn hắn là người Khúc gia phải tuân thủ quy định!

Tạp Tạp trên tàng cây ôm lấy bụng nhỏ ha ha phá lên cười, ngón tay bé bé chọc chọc Khúc Thừa Trạch: ” Khúc Thừa Trạch, ngươi sẽ không phài là vì ba ngày cơm mới nghĩa vô phản cố(làm việc nghĩa không chùn bước) bước ra cứu Nhiễm Nhiễm nhà ta chứ?”

Khúc Thừa Trạch giống bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên, lớn tiếng biện giải cho mình: “Lão tử mới không có!”

“Các ngươi cho chúng ta là người chết sao?” Đôi mắt của nữ nhân áo lam âm lãnh hung hăng nhìn mấy người trước mặt không quan tâm đến sự tồn tại của bọn họ này.

Dạ Nhiễm nhẹ nhàng đẩy, liền đem Khúc Thừa Trạch đẩy ra sau lưng, nhìn đầu lĩnh nữ nhân áo lam kia nhướng mày cười nói: “Ngươi cũng biết chính mình sắp là người chết sao?”

Nhưng mà một giây sau, trước mặt Dạ Nhiễm lần nữa bị Khúc thiếu niên ngăn trở, sau đó là lời nói táo bạo của Khúc thiếu niên: “Nữ nhân chết tiệt, có bản lĩnh ngươi tấn công lão tử, đến đo!”

Dạ Nhiễm vuốt vuốt trán, thật sự nhịn không được , cổ tay chặt chém ngay vào phần gáy Khúc thiếu niên, Khúc thiếu niên liền té xỉu, trong một khắc bên tai còn nghe được Dạ Nhiễm tức giận: “Ngươi là đồ ngốc sao?!” Sau đó, Khúc thiếu niên mang theo vạn phần ủy khuất té xỉu.

Dạ Nhiễm xách Khúc thiếu niên, ném cho một võ giả gần nhất bên người: “Coi chừng thiếu gia của ngươi, chân của hắn không được động nữa”

Võ giả xem thấy chân thiếu gia nhà mình máu chảy không ngớt, cảm kích gật gật đầu với Dạ Nhiễm, đem Khúc Thừa Trạch ôm lấy một bên băng bó miệng vết thương.

“Lên, mang nàng đi”. Nữ nhân áo lam vẫy tay với đám người sau lưng một cái, chuẩn bị động thủ

Nhưng ngay lúc này, trong xe ngựa bỗng nhiên truyền đến một hồi cười lạnh khinh thường: “A, bổn tiểu thư tưởng là ai, thì ra là thủ hạ của Nhị hoàng tử Minh Vực.”

Nữ nhân áo lam nghe được thanh âm này, đồng tử lạnh lẽo lập tức co rút lại! Thanh âm này……

Rèm xe ngựa xốc lên, y phục hoa màu vàng, vết sưng đỏ trên mặt thiếu nữ đã biến mất, cũng không thấy vết tích mới khóc, thiếu nữ ung dung, hoa quý chi sắc hiện rõ, một đôi mắt đẹp khinh thường nhìn bọn người áo lam.

” Tập…..Tập tiểu thư?” Đồng tử nữ nhân áo lam co rút, rõ ràng lóe lên một tia sợ hãi, thanh âm cũng run rẩy lên.

Kim y thiếu nữ ánh mắt ngạo nghễ trên cao nhìn xuống nữ nhân áo lam, giọng điệu mang theo nguy hiểm: ” Dám ngăn trước xe bổn tiểu thư, ai cho các ngươi lá gan vậy?”

Nữ nhân áo lam hít sâu một hơi, nắm đấm nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ áo vàng, chỉ tay vào Dạ Nhiễm: “Người thiếu nữ này là Nhị hoàng tử hạ tử lệnh, xin Tập tiểu thư đừng ngăn trở chúng ta”.

Thiếu nữ áo vàng nghe vậy, nở nụ cười càn rỡ, ngón tay mảng khảnh chỉ vào Dạ Nhiễm: “Ha ha, về mà nói với Quân Mặc Vũ, nàng, Tập Diệt Nguyệt ta quyết bảo vệ rồi!”

Tập Diệt Nguyệt? Khóe môi Dạ Nhiễm dương dương tự đắc, tên đủ bá khí.

Khóe môi dưới khan che mặt của nữ nhân áo lam bị cắn nát, chết tiệt! Tại sao không có cái tin tình báo nào nói là Tập gia Nhị tiểu thư sẽ xuất hiện tại vùng núi này!

Nữ nhân áo lam ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, tiếp theo cung kính đối với Tập Diệt Nguyệt xoay người cúi đầu: ” Tập tiểu thư đã nói như vậy, chúng ta cũng không dám làm phiền, như vậy đành từ biệt”

Sau khi nói xong liền muốn dẫn thuộc hạ rời đi, chỉ là…..

Dạ Nhiễm phi thân đến trên một thân cây, miệt thị nhìn người áo xanh: “Núi Hắc Chỉ há lại để các ngươi, những…. tạp chủng này, là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Tập Diệt Nguyệt hung dữ cắn răng trừng mắt Dạ Nhiễm, đại tiểu thư nàng thật vất vả cứu một người ra, không ngờ nàng, cái người này như thế nào còn không cảm kích như vậy?

Các vị áo xanh theo sau Nhị hoàng tử Minh Vực, không người nào là không tâm cao khí ngạo? Tâm trạng mới bị Tập Diệt Nguyệt thương tổn nặng, hôm nay nghẹn một bụng khí tức, lại bị Dạ Nhiễm khiêu khích, ai có thể không tức giận?

Dạ Nhiễm nghiêng người dựa vào nhánh cây, nhìn Tạp Tạp, khóe môi vẽ ra một độ cong tà ác: ” Tạp Tạp, để cho bọn hắn biết rõ cái gì là núi Hắc Chỉ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.