Phượng Vô Tà sững sờ —— câu kia nàng nói rõ ràng chỉ là lời nói linh tinh, căn bản không thể coi như lời nói thật được chứ!
Nhưng nhìn Đế Thiên Tà trước mắt này chính là vẻ mặt đạm mạc, biết rõ mang nàng phi thiên bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì, lại nói như chính mình đối với nàng bố thí một đại ân tình vậy mà mặt không đỏ, tim không đập. Quả thực vô cùng phúc hắc.
“Tưởng như vậy mà cưới được ta? Không dễ dàng như vậy đâu!”
“Ngươi đổi ý?”
Đế Thiên Tà hỏi, ánh mắt nhíu lại.
Phượng Vô Tà quyết định, sẽ nói ra cái điều kiện để kén chồng của bản thân. Vì thế nàng bình tĩnh mà vỗ vỗ tay hắn
“Đế Thiên Tà, ngươi buông ta ra trước đi, chúng ta từ từ mà nói chuyện ‘cần làm gì để ta đồng ý trở thành phu nhân của ngươi.”
Đế Thiên Tà nhảy xuống mặt đất,nhưng vẫn như cũ ôm Phượng Vô Tà trong lồng ngực.
Mái tóc đen dài của hắn bị gió thổi rơi trên xương quai xanh của Phượng Vô Tà, lông mày dài hẹp như bỡn cợt, khuôn mặt lạnh lẽo tựa băng sơn ngàn năm. Hắn nhẹ nhàng cười nhưng không có độ ấm mà chỉ khiến người khác thấy rét lạnh từ trong xương cốt.
“Nói.”
Lời ít mà ý nhiều, lại mang mười phần bức bách.
Trên người Phượng Vô Tà vốn dĩ có vết thương, lại bị hắn ôm như vậy, nguyên bản mới bình ổn giảm bớt đau đớn thì lại tái phát. Nàng cắn chặt răng , dùng ánh mắt quật cường nhìn Đế Thiên Tà lạnh lùng giằng co
“Muốn ta gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/206681/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.