Gương mặt của Phượng Tử nhân giống như Đại Diêm Vương, âm âm u u.
Hắn hỏi Phượng Vô Tà:
“Vô Tà, người từ nhỏ đầu óc đã không được minh mẫn, phụ mẫu cũng không còn, ta là Đại bá ngươi, coi ngươi như con gái ta. Tỷ tỷ ngươi cũng luôn thương yêu ngươi như vậy, tại sao nay ngươi lại hại nàng bị thương? Phượng gia gia quy điều thứ nhất là gì? Ngươi vẫn không nhớ rõ sao?”
Hắn vốn muốn trực tiếp xử đứa ngốc này, lại ngại đang có nhiều người trong gia tộc đang ở trong tàng thư các, nhất định phải ra mặt như thế này—
Nàng nghe xong thiếu chút nưa là phá lên cười!
Con gái ruột?
Yêu thương nàng?
Phượng Vô Tà tìm kiếm rách luôn cách trí nhớ của nguyên chủ cũng không đào đâu ra được cái yêu thương rách nát của Phượng Vô Tâm.
Thương nàng: chính là trong mười mấy năm, nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới quất mấy roi vào người nàng, máu thịt lẫn lộn, thương tích đầy mình! Cái này gọi là thương?
Yêu nàng: chính là thưởng cho nàng một dĩa điểm tâm có pha thêm thuốc, châm biếm mà nhìn nàng, túm lấy nàng bắt nàng ăn, để mặc nàng phát bệnh đau đớn khổ sở! Cái này gọi là yêu?
Coi nàng như một con chó, buộc nàng ở địa môn! Coi nàng như một con heo, nhốt ở chuồng heo hôi hám!
Qủa nhiên “thương” nàng đến tận xương tủy, “yêu” nàng xuống địa ngục!
Phượng Vô Tà lạnh lùng nâng cằm, cười nhạo một tiếng
“Đại thúc, người vừa mới nói, ta từ nhỏ đầu óc không minh mẫn, là đứa ngốc! Thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/206674/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.