Trong màn đêm, một thân áo đỏ.
Đế Thiên Tà đứng bên mép vách núi bị bao phủ bởi bóng tối-- ——
Hắn cùng Mặc Vinh truy tìm dấu vết hồn lực thần thú, từ Phượng gia đến trăm dặm ngoài ngoại ô chính là tại núi hoang này, kết quả đuổi tới nơi manh mối lại bị mất.
Phượng Vô Hà không chết, hắn chắc chắn kết quả này.
Hồn thú kia mang Phượng Vô Hà đi mà không để lại chút dấu vết nào, lại còn tránh tai mắt mọi người, chạy trốn tới nơi này.
Thế nhưng, Hồn thú tới chỗ này lại đột nhiên biến mất?
Có thể nó được chủ nhân triệu hồi về nên biến mất không giấu vết.
Mặc Vinh lẩm bẩm: "Hồn lực do hồn thú này để lại rất mạnh. Rốt cuộc nó là loại thần thú gì vậy?"
Đế Thiên Tà nhìn bóng tối ở phía đối diện vách đá, dưới ánh trăng, vẻ mặt lộ ra mười phần mông lung, nhìn không thấu.
“Là con sư tử kia”
Mặc Vinh nhíu mày, vẫn khó hiểu: "Sư tử?"
Đế Thiên Tà vẫn nhìn về phía đối diện như thể có một khung cảnh kỳ lạ nào ở đó.
Tuy nhiên, Mặc Vinh nhìn theo ánh mắt của hắn, không có gì ngoài ánh trăng trắng mờ ảo.
Khi làn gió đêm tràn về, trên mặt Đế Thiên Tà đột nhiên gợi lên một nụ cười vô cùng tà ác, giọng điệu lạnh lùng khiến người ta đang như ở trong hầm lạnh:
"Bích nhãn huyết sư-Sư tử đỏ đó, vậy Bạch Nhược Trần đang ở đây."
Bạch Nhược Trần ...... Mặc Vinh chậm rãi nói ra cái tên này.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn vội vàng ngậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/1258777/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.