Chương trước
Chương sau
Nói đến hồn thú…
Đừng nói đến Thanh An Thành nho nhỏ này, cả cái La Mã Quốc này cũng khống thấy có mấy Hồn Thuật Sư có thể khống chế được hồn thú!
Nhân vật lợi hại như vậy, tại sao lại muốn cứu Phượng Vô Hà?
Mặc Vinh trầm mặc trong chốc lát, muốn nói lại thôi.
Đế Thiên Tà liếc mắt: “Ngươi suy nghĩ cái gì? Nói thẳng!”
Mặc Vinh có chút chần chờ liếc mắt nhìn Phượng Vô Tà một cái…
Phượng Vô Tà thấy thế, biết là bọn họ không muốn nghe được sự tình, cũng không miễn cưỡng, ung dung thong thả xoay người tránh đi.
Mặc Vinh lúc này mới nhìn Đế Thiên Tà mở miệng nói:
“Giáo chủ! Người nói xem, có thể hay không có người không muốn ngươi cưới Phượng Vô Tà làm phu nhân? Rốt cuộc, nếu nàng gả vào Đế Linh Giáo chúng ta, mạng người liền sẽ hoàn hảo không tì vết, như vậy những ước mơ làm giáo chủ sẽ được an bài…”
Mặc Vinh không có nói rõ, nhưng Đế Thiên Tà hiển nhiên đã hiểu rõ ý hắn.
Không sai, mạng hắn chưa được hoàn hảo, sống không quá hai mươi tuổi, điểm này, không ít trưởng lão trong Đế Linh Giáo đều biết!
Hắn vì để trở thành giáo chủ mà đã giết qua không ít thù địch!
Người căm ghét hay hâm mộ hắn đều có đủ, trông mong hắn bị kẻ thù giết cũng có!
Có rất nhiều người, thực lực cách xa, không dám cùng hắn ỏ bên ngoài đối chọi gay gắt, liền âm thầm ra tay!
Chỉ cần hắn kết hôn với Phượng Vô tà rồi nhập Đế Linh Giáo, như vậy mạng hắn liên được bảo toàn. Nếu không, chờ tới ngày trăng tròn ở tuổi 20, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết! Như vậy, đám người đó liền được như ý!
Vì thế, chỉ cần Phượng Vô Tà đã chết, hắn tự nhiên liền không thể cùng nàng kết hôn…
Mà những người này, không dám ra mặt, xem ra Phượng Vô Hà bị đám giặc cướp động tay động chân?
Thật là hi vọng hão huyền!
Đế Thiên Tà lạnh lung hừ một tiếng: “Nếu thật những người đó ở sau lung ta tính toán, vậy nhất định là bọn họ chán sống.”
Những thứ phế thải đó…
Nếu dám tới một người, hắn liền giết một người.
Nếu dám tới hai người, hắn liền giết một đối!
Tưởng có thể khiêu chiến hắn, hắn liền tiếp đãi! Nhưng là …
Đế Thiên Tà nhìn xuyên qua khe cửa nhỏ, nhìn ra cửa sổ phía sau đối diện dược đỉnh, nóng bức thiêu đốt Phượng Vô Tà, cái trán của nàng đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng nàng lại bất chấp mà lau, còn nỗ lực mà luyện dược.
Nữ nhân này, ngoại trừ hắn, không ai được đụng đến!
Gia tộc đại hội cuôi cùng tổ chức trước một ngày, Phượng Vô Tà chính là vượt qua luyện dược trung.
Tới ngày thứ hai, chính thức tham gia đại hội!
Phượng gia trong một tháng đã sớm phát thiệp mời cho tứ đại thế gia trong thành!
Cho nên không cần biết trong gia tộc xảy ra chuyện gì, gia tộc đại hội vẫn phải bắt đầu.
Đám tang Phượng Vô Tâm vô cùng sơ sài.
Phượng Vô Hà mất cũng không ảnh hưởng đến việc đại hội gia tộc đúng hạn bắt đầu.
Nói đến lại buồn cười, lúc trước hai người này hợp mưu, mới có thể thúc đẩy con cái trong gia tộc đến tham dự.
Nhưng kết quả là, các nàng đều không tới được!
Cho nên tới hiện giờ, chỉ còn lại năm người có thể tham dự tuyển cử thừa kế:
Con gái vợ cả: Phượng Vô Tà
Con gái vợ lẽ: Phượng Vô Lâm
Con gái lớn vợ cả Lâm thành Phượng gia: Phượng Minh Châu
Con gái út vợ cả Lâm thành Phượng gia: Phượng Quỳnh Ngọc
Con vợ lẽ Lâm thành Phượng gia: Phượng Hàn Sơn
Phượng Hàn Sơn cùng Phượng Quỳnh Ngọc từ trước đến nay, đều nhốt mình trong phòng tu luyện khổ sở, rất ít khi ra gặp người ngoài!
Cho nên Phương Vô Tà cũng không thể đánh giá bọn họ qua giao tiếp.
Không biết được thực lực của bọn họ.
Vừa lúc nhân cơ hội này nhìn một cái!
Địa điểm của Gia tộc đại hội ở võ trường của Phượng gia.
Đế Thiên Tà là người ngoài cuộc, tùy tiện tìm một chỗ xem trận đấu…hắn đối với mấy trận đấu nhỏ này hoàn toàn không quan tâm, chỉ là tới xem Phượng Vô Tà mà thôi!
Phượng Vô Tà có vị trí riêng của mình.
Khi Phượng Vô Tà tới võ đấu trường là lúc, các gia chủ tam đại thế gia khác cùng người thừa kế đều đã ngồi chờ.
Thanh An Thành xếp hạng gia thế: Mộ Dung thế gia, Bắc Đường thế gia, Vương thế gia, cuối cùng là Phượng gia.
Số ghế cao thấp, cũng theo trình tự đó mà an bài.
Phượng Vô Tà phóng mắt tới hàng ghề đầu tiên, liền thấy được gia chủ của Mộ Dung thế gia.
Sau đó liền thấy một thân lộng lẫy Mộ Dung Ngọc.
Mà người ngồi cạnh Mộ Dung Ngọc, là người thừa kế Mộ Dung thế gia – Mộ Dung Phong.
Ngày ấy Mộ Dung Phong bị Đế Thiên Tà cột vào cái bia mà sỉ nhục, ngay giữa ban ngày dọa con nhện, cuối cùng rốt cuộc được người của Mộ Dung thế gia cứu trở về.
Mộ Dung gia bỏ cả đống tiền, mua cho hắn một đống thuốc quý báu, lúc này mới miễn cương đem thương thế của hắn dưỡng tốt!
Bất quá, vết thương bên trong của Mộ Dung Phong tốt, nhưng gương mặt tuấn tú kia đã không còn nữa!
Gương mặt Mộ Dung Phong có rất nhiều miệng vết thương nhỏ, vừa nhìn thấy, giống như mặt bị rỗ!
Phượng Vô Tà xa xa nhìn thấy, không khỏi cười khúc khích!
“Vô Tà!” Phượng Minh Châu tiếp đón Phượng Vô Tà, lôi kéo nàng ngồi xuống chỗ bên cạnh mình, nhìn nàng cười cười, nghi ngờ hỏi: “Gần thi đấu, người khác đều đang khẩn trương, sao ngươi lại buồn cười?”
Phượng Vô Tà chu chu môi, ý bảo Phượng Minh Châu hướng qua phúa Mộ Dung Phong mà nhìn.
Phượng Minh Châu nhìn lên, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi đang cười hắn?”
Phượng Vô Tà liền giải thích cho nàng một phen, nàng cùng Mộ Dung Phong có quan hệ thế nào!
Phượng Minh Châu vừa nghe nói Mộ Dung Phong vì muốn cướp lấy võ kỹ Phượng gia truyền cho đời sau nên mới đính hôn với Phượng Vô Tà: “Phi, loại nam nhân hèn này không thể gả! Nếu không về sau sẽ đối đãi không tốt với ngươi! Cái gương mặt kia của hắn cũng là xứng đáng! Kêu hắn hái hoa ngắt cỏ, để xem bây giờ có đóa hoa nào có thể nhìn hắn.”
Phượng Vô Tà gật đầu, cười mà không nói.
Lại nghe Phượng Minh Châu nói tiếp: “Ai, cô nương bên cạnh hắn, hồn ấn lớn lên thật đúng là kỳ lạ.”
“…Đúng vậy, ta vẫn luôn cảm thấy Mộ Dung Ấn hồn ấn thật sự “kỳ lạ”. Phượng Vô Tà càng nhìn càng cảm thấy Mộ Dung Ngọc lớn lên giống như con gái bản Bao Chửng!
“Nói đến lần tỉ thí này của gia tộc, Vô Tà…” Phượng Minh Châu hít một hơi, sau đó chăm chú nhìn Phượng Vô Tà: “Chúng ta tuy mối quan hệ tốt, nhưng trong chốc lát lên thách đấu, tã sẽ không nhường đâu! Ta hy vọng ngươi cũng có thể như thế, không cần hạ thủ lưu tình với ta.”
Phượng Vô Tà hơi sửng sốt, nàng thật sự không nghĩ tới, Phượng Minh Châu sẽ nói như vậy với nàng.
Phượng Vô Tà gật đầu: “Được, ta cùng muốn thật sự đấu với ngươi một trận công bằng.”
…Phượng Minh Châu thực lực không thể khinh nhường, Phượng Vô Tà thật sự muốn một lần cùng nàng đánh hết mình.
Không cần phân cao thấp, chỉ là học tập!
Nàng tất nhiên sẽ không nhường nhịn, bởi vì làm như vậy mà nói là cói thường đối thủ Phượng Minh Châu này!
“Minh Châu, ngươi muốn làm người thừa kế Phượng gia sao?” Phượng Vô Tà hỏi
Khóe miệng Phượng Minh Châu cong cong, trên mặt thong dong mà bình tĩnh mỉm cười:
“Người thừa kế, chưa bao giờ ngươi có ý nghĩ muốn làm, mà là ngươi có thể làm hay không. Trận đấu này, đối với chúng ta mà nói, chỉ là một lần luyện tập nhỏ, nhưng đối với gia tộc mà nói, lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng, chúng ta phải dốc hết sức lục để đối phó! Thua, tất nhiên không nói. Nhưng nếu thắng, phải nỗ lực đem gia tộc lớn mạnh. Rốt cuộc, chúng ta hưởng thụ những vinh quang mà gia tộc đem đến cho, thì cũng cần có trách nhiệm gánh vác.”
Lúc Phượng Minh Châu nói lời này, mặt mày tự tin, dáng người đoan trang, tản ra một loại khí chất quý tộc có sẵn.
Phương Vô Tà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý:
Phượng Minh Châu chỉ chỉ lên đài đấu, nói:
“Tốt, chúng ta đừng nói chuyện tào lao nữa! Trận đấu đã bắt đầu rồi, là Phượng Hàn Sơn đánh với Phượng Vô Lâm, giờ xem đã!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.