Tuyển cử đại hội bắt đầu sau năm ngày nữa.
Kinh hoa viên trung.
Phượng Vô Tâm bị phế bỏ hồn lực, uể oải ỉu xìu mà nằm trên giường.
Miệng nàng vẫn còn đau, hai ngày nay, không ai đổi dược giúp nàng. Miệng vết thương đã không còn đầm đìa máu tươi mà lại bắt đầu chảy mủ.
Ban đầu nàng nghẹn đến mức lòng tràn đầy oán hận, không chỗ phát tiết, chỉ có thể liều mạng mà quăng ngã đồ vật trong phòng, mà nay trên mặt đất là vô số mảnh vỡ bình hoa đồ sứ, hỗn độn, lại không có thị nữ nào thu thập phòng ốc giúp nàng.
Kinh hoa viên này của nàng, từng là địa phương náo nhiệt nhất Phượng gia, bởi vì nàng lúc trước thiên phú cùng địa vị, ngay cả thị nữ, đi ra ngoài làm việc cũng là phong cảnh vô hạn.
Hiện giờ, thị nữ đều bị sai đi, chỉ để lại cho nàng một người.
Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của nàng nhìn chằm chằm lên xà nhà, sưng thành lạp xưởng, khóc không ra nước mắt mà lẩm bẩm tự nói:
“Đây là sống không bằng chết đi……”
Nguyên bản trong phòng không có ai, lại đột nhiên có cái thanh âm lạnh lạnh, đáp lại nàng:
“Chưa tính, ngươi còn không có phải ăn cơm thiu rau bẩn, không bị coi thành cẩu buộc ở cổng lớn, không bị coi như heo mà cầm tù ở lồng heo —— làm sao xứng nói câu ‘ sống không bằng chết ’?”
Phượng Vô Tâm nghe được thanh âm này, liền giật mình, trong nháy mắt liền tràn đầy hận ý.
Nàng gian nan mà từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/1258765/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.