Lúc Đế Thiên Tà nói thích, sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu tình đặc biệt gì. Thậm chí hắn ánh mắt vẫn cao ngạo như thường, khóe miệng nhẹ cong, như bố thí mà khen Phượng Vô Tà một câu.
Mặc Vinh nghe xong ngẩn người, rồi sau đó nhìn nhìn Phượng Vô Tà, trong lòng hiểu rõ, mỉm cười nói: “Đúng, thật sự Phượng cô nương hạ bút như thần.”
Phượng Vô Tà đối Mặc Vinh cười cười, lại trợn mắt liếc Đế Thiên Tà một cái, không nói chuyện.
Trong lòng lại đang mắng: Chết vì kiêu ngạo.
Đương nhiên, Đế Thiên Tà cuối cùng vẫn tẩy vết mực trên mặt, sống chết cũng không để nàng vẽ lại.
Phượng Vô Tà không có cách nào. Cuối cùng vẫn là Mặc Vinh lấy ra một cái mặt nạ bạc cực kỳ tinh xảo, giằng co nửa ngày Đế Thiên Tà mới miễn cưỡng đeo mặt nạ lên.
Phượng Vô Tà nhìn trên mặt tuy đã đeo mặt nạ nhưng vẫn không thể che đậy sự nổi bật, trong lòng lại không khỏi cảm thán:
Có người, sinh ra chính là như phát sáng, cho dù mông trần thì cũng không thể che dấu đi hào quang. Tựa như Đế Thiên Tà, rõ ràng đã dùng mặt nạ che mặt, nhưng vẫn như cũ mang dáng vẻ loá mắt như vậy.
Đó chính là một loại khí chất bất phàm, hoàn toàn không thể dùng mặt nạ che đậy.
Tương phản với lúc không đeo mặt nạ, hắn càng khiến người khác mơ màng muốn biết sau lớp mặt nạ kia chính là gương mặt tuấn mỹ đến mức nào.
Phượng Vô Tà không hề nhìn hắn, lại đi về Phượng gia.
Không ngoài dự kiến, đầu đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/1258751/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.